“Ê nhóc, làm gì ở đây thế?”
Cái ông kẹ này cũng rảnh hết sức, tự nhiên ngồi xổm trước mặt người ta, đã vậy còn biết tạo gió nữa cứ thổi phù phù vào tai người ta.
Dù Khánh Minh đã cố ý bốp mũi rồi còn giả bộ nói giọng khác để hù, nhưng Hạ Chi biết rồi.
Mùi hương thoang thoảng trên người anh, cả mùi nước giặt ở nhà nữa. Giọng nói của anh, cô bé nhớ rất rõ.
Một chiêu đâu có xài hai lần được, lần trước Hạ Chi bị dọa rồi. Làn này cô bé liền đoán ra, nhưng bây giờ cô bé ghét anh rồi. Cô bé không quan tâm nữa.
“Ta là yêu quái đây. Trời tối rồi không về nhà, không sợ yêu quái ăn thịt hả?”
Ông kẹ Khánh Minh lại hỏi. Con yêu quái này cũng biết quan tâm ghê.
“...”
Lặng thinh.
Hình như nhận ra mình bị phát hiện rồi, Khánh Minh đưa tay xoa đầu Hạ Chi, cười nói:
“Anh bảo đợi ở nhà xe mà không nghe hả? Em chạy đi đâu đấy?”
Chỉ là, cái tay vừa chạm đến lại bị cái tay nhỏ nào đó đánh một cái bép rồi đẩy ra.
“...” Khánh Minh trợn tròn mắt, nụ cười trên môi cũng tiêu tan luôn.
“Em làm sao rồi? Có chuyện gì á? Nhìn lên đây nghe anh nói này.”
Có người biết mà còn làm bộ.
Khánh Minh muốn ôm lấy mặt Hạ Chi kéo người dậy, nhưng cô bé vẫn cứ gục đầu xuống giấu mặt đi.
Đẩy qua đẩy lại một hồi, cho đến khi Khánh Minh kéo được Hạ Chi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/1897792/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.