"Mày muốn nói gì thì nói thẳng luôn đi, không cần lòng vòng chi cho mệt."
“Đó là, chuyện giữa em và Hạ Chi...” Duy Anh bỗng ngập ngừng.
Khánh Minh cau mày, chỉ cảm thấy chướng mắt.
“Có chuyện gì để nói nữa hả? Nếu mày lại muốn bày ra thêm trò gì nữa thì không cần.”
“Anh đây không muốn nghe.”
Nói rồi, Khánh Minh sải bước đi.
Hắn lướt qua người Duy Anh.
“Em xin lỗi!”
“...”
Khánh Minh thật chả hiểu nổi, nhưng vì câu nói ấy mà bước chân bỗng chốc sựng lại.
“Dù có hơi muộn màng. Nhưng em hy vọng, chuyện lần trước sẽ không để lại vướng mắc gì cho anh và Hạ Chi. Chuyện hôm trước và cả lời anh đã nghe nói... đều là em cố tình làm thế.”
Có người vừa nghe nhắc đến tên cô bé nọ liền quay đầu nhìn lại.
Duy Anh nhìn về phía Khánh Minh, chầm chậm nói:
“Hạ Chi không thích em, ngày hôm đó cậu ấy cũng đã từ chối em rồi. Lẽ ra giữa chúng em vẫn có thể là bạn bè, nhưng sau khi cậu ấy biết chuyện ngày hôm đó thì đã không muốn làm bạn với em nữa rồi.”
“Thế cho nên, bởi vì em ấy không muốn làm bạn với mày nữa nên mới chuyển sang tao để tìm cách làm hòa đấy à?”
Khánh Minh vẫn chẳng thể tin nổi, làm gì lại có chyện tốt như thế.
Duy Anh lắc đầu.
“Không có, chỉ là, em không muốn cả hai người vẫn còn hiểu lầm. Em sợ anh nghĩ Hạ Chi không rõ ràng, và... để em thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/1897791/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.