🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Tình huống ở hiện trường cũng được phản ánh trên hình chiếu ở khán đài cũng như phòng phát sóng, câu nói của Trần lão tiên sinh vang lên rõ mồn một. Đại đa số người không thể thấy toàn cảnh sân đấu, nghe Trần lão tiên sinh nói vậy, máy quay lập tức phóng to, quay cận cảnh trận pháp trên đài.

[Nghĩa là sao!?]

[Từ từ, hình như tôi hiểu rồi.]

Hai trận tu bên ban tổ chức nghe thế lập tức tới gần quan sát, họ cũng nhìn theo góc độ của Trần lão tiên sinh, đúng thật thấy trận văn của Thiên La Địa Võng. Hai trận nối liền, có trận văn trùng lặp.

Trận văn trùng lặp? Đứa bé này không chỉ vẽ song trận mà còn đang lợi dụng trận văn!?

"Rất gan dạ." Đại sư trận pháp bên ban tổ chức không khỏi khen ngợi: "Đề bài này được đưa ra ngay tại hiện trường, hơn nữa còn là hai trận pháp có độ khó tương đối cao, thế mà cậu ấy không cần tính toán đã có thể vẽ. Trận văn của trận Phá Núi và trận Thiên La Địa Võng trái ngược nhau, một cái là tân trận pháp được sáng tạo ở thời đại mới, cái kia lại là trận pháp cổ kế thừa trận văn của trận pháp Thượng Cổ. Muốn kết hợp hai cái không phải chuyện dễ dàng."

Cũng có trận tu hàng đầu từng biểu diễn vẽ song trận, nhưng Túc Lê đang kết hợp hai trận pháp có trận văn hoàn toàn trái ngược, còn dung hòa trận văn của chúng, tất cả dần trùng điệp dưới bút pháp của cậu. Đây là sửa chữa trận văn trên tiền đề tiến hành dung hợp, thời gian chỉ có một nén nhang, đúng là một sự đột phá.

Trận tu ở hiện trường kinh ngạc kêu thành tiếng, vội vàng đi đến rìa sân để được quan sát kĩ hơn.

"Song trận?! Một nén nhang vẽ song trận?"

"Hình như là thật đó. Trời ơi, Túc Lê to gan vậy!"

"Đây là?? Thật không thể tin nổi, tiểu tiên sinh như thế là đang khiêu chiến."

Vương trưởng lão là người có phản ứng lớn nhất, gần như ngay khi Trần lão tiên sinh nói xong đã đi tới chỗ trận đài để quan sát.

Túc Lê vẫn đang vẽ, nhìn tổng thể sẽ thấy là một trận pháp hoàn chỉnh, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy nó trộn lẫn hình hài của trận Thiên La Địa Võng và trận Phá Núi.

Vương trưởng lão nhìn mà xanh mặt, tức giận quát: "Hoang đường, thật hết sức hoang đường."

Trần lão tiên sinh nói: "Vương trưởng lão, không nên nói vậy. Chưa có ai làm không có nghĩa đây là hoang đường, hãy cẩn thận ngôn từ."

Vương trưởng lão phất tay áo trở về chỗ: "Trận Phá Núi vốn phức tạp, trận văn trải rộng ở nhiều phương diện. Nó vẽ song trận thì thôi, còn cắt giảm sửa chữa trận Phá Núi nhiều như vậy, bỏ qua trận văn mấu chốt, như thế đã là ảnh hưởng tới trận văn cơ sở của hai trận. Ta muốn chống mắt lên xem nó có thể khiến cái song trận đó vận chuyển thành công không."

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thời gian dần trôi, lão ngày càng bồn chồn.

Tuy nói trận Phá Núi và trận Thiên La Địa Võng là trận pháp cơ bản, nhưng thực tế nó vượt xa trận pháp cơ bản bình thường, là nan đề trong nan đề.

Trước đó lão nghe nói Túc Lê cực kì am hiểu trận pháp Thượng Cổ, lại hiếm khi thấy cậu dùng trận pháp mới, rồi không biết nghe được từ đâu mà nói Túc Lê không am hiểu trận pháp mới, thế là tỉ mỉ chọn ra trận Phá Núi.

Túc Lê nổi tiếng như vậy, trận pháp phổ thông không có gì khó, nếu để thằng nhóc này lợi dụng trận pháp Thượng Cổ ra oai ở đây thì rất có hại cho bọn họ - phe trận tu đang nỗ lực tuyên dương tân trận pháp. Lão là người nhà họ Vương, biết chuyện hôm qua gây ảnh hưởng lớn cỡ nào với nhà họ, tất nhiên không có dũng khí công khai khiêu chiến với thế lực sau lưng Túc Lê... Xét về tu vi, lão không sánh bằng đại tông sư, kinh doanh bao năm mới leo được lên địa vị hiện tại. Giờ nhà họ Vương thất thế, thứ lão có thể dựa vào chỉ còn đám đồng liêu cùng phái tân trận pháp. Nếu để trận pháp cổ bộc lộc tài năng ở đây, vậy rất có thể lão cũng sẽ mất chỗ dựa này.

Chắc sẽ không được đâu.

Một nén nhang để vẽ song trận không phải việc khó, nhưng để vẽ hai trận có độ khó cao còn có trận văn trái ngược là chuyện cực khó, huống hồ Túc Lê rõ ràng đang khiêu chiến một chuyện chưa từng nghe tới. Nó dám dùng tân trận pháp làm nền để vẽ Thiên La Địa Võng, đến cả đám đại tông sư đang ở ẩn bế quan kia cũng không thể làm được.

Trận pháp Thượng Cổ nổi tiếng khó hiểu, trận văn hỗn tạp, rất khó kết hợp với các trận pháp khác, nên mới dẫn tới người đời sau nghiên cứu tân trận pháp. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến trận pháp Thượng Cổ xuống dốc.

Nếu Túc Lê thật sự thành công, vậy tương đương với nói cho các trận tu khác, trận pháp Thượng Cổ có thể kết hợp với tân trận pháp, có ưu thế hơn hẳn tân trận pháp.

Trần lão tiên sinh lại nói: "Ngài nói đều đúng, từ khi trận pháp suy thoái, dù là đại tông sư cũng chưa từng thử dung hợp trận pháp Thượng Cổ vào tân trận pháp. Nhưng Vương trưởng lão có từng nghĩ tới chuyện này không, thời kì giới tu đạo loạn lạc, trận tu giậm chân thành trận. Đừng nói song trận, tam trận họ cũng làm được. Đó chính là kết hợp những trận pháp Thượng Cổ phức tạp lại với nhau, thế mới ra được các trận đồ cổ mà chúng ta nghiên cứu hiện nay."

"Đó mới là đỉnh cao của trận tu, là phong thái có thể sánh ngang với kiếm tu."

[Vãi chưởng, song trận má ơi, Túc Lê siêu vậy sao?]

[Tôi mới đi xem máy quay chính giữa, họ đang chồng thử hai trận đồ lên so sánh, mọi người qua xem đi. Đúng là có một bộ phận trận văn của hai trận pháp trùng lặp... Nhưng có nhiều chỗ bị cậu ấy thay đổi, trông lạ lắm.]

[Không nghe Vương trưởng lão nói à? Nó cắt bớt rất nhiều trình tự. Trận đồ của trận Phá Núi nổi tiếng phức tạp, thằng nhỏ này cắt bước không sợ lật xe à?]

[Ơ...? Cắt bước à, nghe quen nhỉ.]

[Tiểu tiên sinh cắt bước là chuyện bình thường luôn ấy...]

[Đúng rồi, đến cả trận pháp Thượng Cổ trong <Phân tích trận pháp Thượng Cổ> cậu ấy còn dám cắt bước mà, chứ đừng nói là trận pháp mới (quỳ xuống)]

[???]

Trải qua một phen tranh luận của hai vị giám khảo, càng ngày càng đông người tới xem trận pháp của Túc Lê, thậm chí còn có trận tu cao cấp xuất hiện trong phòng phát sóng giải thích cho người xem, tiến hành so sánh trận pháp trên đài cùng với trận Phá Núi và trận Thiên La Địa Võng. Nhưng dù có máy tính hỗ trợ thì trận pháp của Túc Lê vẫn biến hóa khó lường, đến cuối người xem chỉ biết là cậu đang vẽ song trận, chứ làm sao để vẽ thì hoàn toàn mù tịt.

[Đau đầu quá. Tôi cứ tưởng đây sẽ là lớp dạy cơ bản của tiểu tiên sinh, thực tế chả hiểu gì hết, xem từ đầu tới cuối cũng không hiểu.]

[Tôi thì hiểu chút chút, nhưng tốc độ vẽ của cậu ấy nhanh quá, tôi còn chưa xem xong trận văn cũ cậu ấy đã chồng thêm tầng mới.]

[Này vượt xa phạm vi trận pháp cơ bản rồi đúng không!?]

[Aaaaa, hình như cậu ấy sắp vẽ xong rồi.]

Ở một nơi xa, livestream thông qua internet truyền thông tin tới muôn nơi.

Một đại tông sư ở ẩn đã lâu thấy con cháu cầm máy tính bảng tới, trên đó xuất hiện đứa nhỏ mà họ từng hết lời khen ngợi, thằng bé đang vẽ song trận.

"Thái sư phụ, sao ngài không đi chủ trì hội võ đạo, ngài xem tên họ Vương kia gièm pha trận pháp cổ kìa."

"Khôn sống mống chết vốn là quy tắc tiềm ẩn của giới tu đạo, đây là cục diện thanh niên mấy đứa ắt sẽ gặp. Bọn ta có ra mặt thì cũng không được lòng mấy đứa." Đại tông sư vuốt râu nhìn đứa nhỏ trên màn hình bắt đầu bố trí song trận: "Đúng là không tầm thường, rất không tầm thường."

"Thái sư phụ, ngài nói song trận của cậu ấy liệu có thành công không?"

Đại tông sư cười nói: "Con à, thằng bé không chỉ đang vẽ song trận."

"Ơ?"

Đại tông sư không nói rõ, ánh mắt nhìn máy tính bảng đầy hàm súc: "Con à, trận pháp cổ luôn ảo diệu, giới tu đạo hiện nay không mấy ai dám nói là hiểu thấu đáo nó. Trận pháp đúng là đã xuống dốc, nhưng giờ, ta thấy được hi vọng."

-

Cuối cùng, trước khi cây nhang cháy hết, Túc Lê kết nối nét cuối và nét đầu.

Sau đó cậu kết ấn tay, linh lực khổng lồ thuận theo ấn chạy tới khắp các vị trí trong cơ thể, cuối cùng linh khí tản ra dưới chân cậu, rót vào trong song trận. Nháy mắt sau, tia sáng màu trắng bắn lên từ trận văn, quấn bện thành lưới, dần thành hình. Tia sáng ngưng tụ lại, bện ra một cái lồng giam thú, phủ kín sân thi.

Tia sáng ngưng tụ dưới ánh mặt trời lại có vẻ rét lạnh, từ xa nhìn lại có cảm giác chúng như được tôi luyện vô cùng sắc bén, sơ sẩy chạm vào sẽ thương tích đầy mình.

Đây là trận vây nhốt nổi tiếng tàn nhẫn của trận pháp cổ, tên là Thiên La Địa Võng.

Các tu sĩ ở hiện trường nín thở nhìn trận pháp dần thành hình, không dám gây động tĩnh. Cuối cùng khi Thiên La Địa Võng hoàn toàn mở ra, trận đài theo ấn tay của Túc Lê thay đổi, dòng khí cũng biến đổi. Ánh nắng dần trở nên ảm đạm, sau đó bên ngoài Thiên La Địa Võng, mặt đất chồi lên từng cái dùi đất, bao bọc cả sân thi.

Tia sáng và dùi đất đan xen vào nhau, rét lạnh sắc bén, song trận đã thành!

Tu sĩ xung quanh nhìn ngây người. Đây không đơn giản chỉ là song trận, nếu các đại sư trận pháp khác vẽ song trận, để tránh bài xích, hai trận pháp sẽ được hình thành riêng lẻ. Nhưng trận pháp của Túc Lê lại chồng lên nhau, tức là cậu đã triệt để dung hợp chúng, để chúng hỗ trợ lẫn nhau. Cái này là trận pháp cơ bản chỗ nào! Đây rõ ràng là trận pháp mới được sáng tạo dựa trên hai trận pháp!

[Đây là... Thành công đúng không?]

[Tất nhiên rồi, còn thành công hơn cả vẽ từng trận.]

[Đó là Thiên La Địa Võng ư? Tôi nhìn mà rợn cả người.]

[Có ai giải thích được không, Túc Lê làm vậy có được tính là đúng không? Vương trưởng lão nói cậu ta không thể thành công mà?]

[Thật ra thì đến đại tông sư cũng chưa ai từng làm hành động vĩ đại như vậy.]

Giây phút trận pháp thành hình, sắc mặt của Vương trưởng lão trở nên cực kỳ khó coi. Lão cũng dự đoán được, chỉ là khi tận mắt chứng kiến thì cơn khủng hoảng mới bùng nổ trong lòng. Lão không thể làm gì, có vô số trận tu đang xem cuộc thi này, thậm chí các đại tông sư đang bế quan ở ẩn rất có thể cũng đang nhìn. Nếu lão dám giở trò, không khác gì đưa nhược điểm cho cả thế giới.

Sao Túc Lê có thể làm được, sao nó có thể?!

Chẳng lẽ đây chính là thiên tài?

Trần lão tiên sinh đè nén kích động trong lòng, đi tới trận đài xem xét: "Đây không phải là hai trận pháp. Tiểu tiên sinh, ngài đã kết hợp hai trận pháp lại với nhau, thật sự rất rất không tầm thường. Ngài làm thế nào vậy?"

[Ủa là sao?]

[Trận Phá Núi và trận Thiên La Địa Võng là hai trận pháp của hai thái cực. Một cái là trận công kích, cái còn lại là trận hỗ trợ. Hai trận pháp này còn dùng bút pháp khác nhau để vẽ. Nếu nói theo phương diện trận pháp thì chúng bài xích lẫn nhau. Thế nên Vương trưởng lão mới nói song trận không thể thành công.]

[Nhưng thành công rồi đó, còn làm quá đỉnh luôn. Cậu ấy không những đồng thời hoàn thành hai trận pháp, mà còn dung hợp chúng thành một cái, đưa ra trận pháp mới.]

[Vãi, sốc.]

[Siêu quá vậy?!]

Trần lão tiên sinh khoanh tay đứng ở trận đài, ánh mắt hoàn toàn bị trận pháp hấp dẫn: "Tiểu tiên sinh, ngài suy nghĩ thế nào vậy?"

"Cũng không nghĩ gì. Trận pháp là do trận văn tạo thành, trận văn là tư tưởng của trận chủ, không có cái gọi là bài xích trái ngược." Túc Lê vung tay lên, dùi đất của trận Phá Núi biến mất hơn nửa. Cậu nói tiếp: "Tức là chỉ cần ngài muốn, trận pháp gì cũng dung hợp được, trận văn luôn có thể kết nối. Chỉ là ngài phải nghĩ ra cách để lợi dụng chúng thôi."

Trần lão tiên sinh: "Vạn tượng thật sự có thể quy về một ư?"

"Là đạo lý này." Túc Lê nói xong nhìn về phía Vương trưởng lão: "Trận Thiên La Địa Võng thừa hưởng từ trận Thượng Cổ, trận văn của nó vốn dung nhập vạn tượng bát phương. Đây là thứ tốt nhất để thay đổi, cũng sẽ là trận pháp nền của trận đồ. Vừa rồi các người thấy ta vẽ trận Phá Núi trước, thật ra không phải, trận pháp nền là trận Thiên La Địa Võng. Trận Phá Núi tuy là tân trận pháp, thực tế nó trộn lẫn rất nhiều lối vẽ của trận pháp cổ."

Vương trưởng lão không nhịn được phản bác: "Ý mi là trận Phá Núi không bằng trận Thiên La Địa Võng?"

Túc Lê khẽ cười: "Không phải là không bằng, mà là trận Phá Núi đã khiến trận pháp vốn đơn giản trở nên phức tạp hơn."

[Hình như tôi hiểu rồi, chẳng trách tiểu tiên sinh cắt giảm rất nhiều trình tự.]

[Hóa ra là cậu ấy cắt giảm trận Phá Núi? Hay lắm, trận Phá Núi được coi là nan đề của tân trận pháp đó, rất nhiều trận tu coi việc có thể vẽ trận Phá Núi làm vinh.]

[Hóa ra trước giờ tôi vẽ phiên bản phức tạp của trận phá núi??]

Mặt Vương trưởng lão đen xì: "Nhưng mi cũng không thể khẳng định mất đi trận Thiên La Địa Võng làm gốc, trận Phá Núi bản đơn giản của mi có thể vận chuyển thành công, đúng không?"

Túc Lê như đã đoán trước, cậu phất tay, trận pháp trên đài dần biến mất, cuối cùng chỉ còn một phần trận văn, không tới 1/2 ban đầu. Mà những cột sáng quấn quanh sân thi cũng biến mất. Cậu thúc đẩy linh lực, dùi đất rải rác lập tức trở nên nhiều hơn, lít nha lít nhít hiện đầy trận văn.

Lần này Vương trưởng lão thật sự không nói được gì nữa. Lão trúng bẫy rồi, thằng ranh này ngay từ đầu đã đào sẵn hố chờ lão nhảy vào.

Trần lão tiên sinh thấy thế nói: "Vương trưởng lão nói không sai, Thiên La Địa Võng đúng là một trận pháp tốt để làm nền, nhưng trận Phá Núi bản đơn giản có vẻ còn mạnh hơn phiên bản của ngài."

[Đã.]

[Mấy thằng trước đó gáy tân trận pháp siêu đỉnh đâu sao không thò mặt ra nữa?!]

[Hay lắm, hóa ra trận Phá Núi là trận pháp bị phức tạp hóa, thế mà đám người thuộc gia tộc còn tâng bốc nó lên tận trời.]

[Cũng không phải là tân trận pháp không tốt, chỉ là tiểu tiên sinh cho chúng ta một phép trừ, đổi trận pháp sang phiên bản đỡ tốn thời gian công sức, còn lợi hại hơn.]

[Bái phục, Túc Lê đúng là thần.]

Trận văn mới của trận Phá Núi được máy quay ghi lại, chiếu cho tất cả tu sĩ xem. Ban đầu còn hơi khó hiểu, nhưng càng về sau họ càng nhận ra cái tinh túy trong sự thay đổi của Túc Lê. Túc Lê đã lợi dụng bút pháp của trận đồ cổ trong đó để sửa đổi, năm trận văn ở trận Phá Núi cũ đã được cậu đổi thành một, rất nhiều nơi cũng được tối giản hóa.

[Quá đỉnh, cậu ấy đổi như thế xong trận Phá Núi trở nên đơn giản hẳn.]

[Tôi thấy mình đã học được một ít bút pháp của trận Thượng Cổ, sao mà tốt quá vậy?]

[Cái này cho xem miễn phí có ổn không thế? Cảm giác như mới được xem tiết học của một đại tông sư ấy.]

Trên khán đài, cả nhà cũng nhìn hình chiếu. Ba Túc giơ điện thoại không biết phải nói gì: "Cái trận pháp hình chiếu này bị gì vậy? Lúc này phải quay bé bé chứ?"

Hình chiếu trên bầu trời đang hiện trận văn ở giữa trận đài, kéo dài tới 5 phút rồi.

Các khán giả muốn ghi lại trọn vẹn tất cả trận pháp trên hình chiếu, người nhà họ Túc thì chỉ đợi để được quay hình cận cảnh bé con nhà mình.

Túc Úc cũng mỏi tay: "5 phút rồi á, giờ phải quay mặt của thiên tài chứ? Con đang đợi để đăng vòng bạn bè này."

Ly Huyền Thính nhìn đồng hồ: "Thời gian thi trận pháp có hạn, tiếp tục thế này sẽ bị lố giờ."

Trần Kinh Hạc cau mày: "Để ta gọi cho giám đốc của Dịch Đạo."

Mà trong sân, tu sĩ vây quanh sân trở nên nhiều hơn, cả đám đều đang nghiên cứu trận Phá Núi trên trận đài. Để tiện cho họ quan sát, Túc Lê đành chuyển sang chỗ khác ngồi, liếc nhìn Vương trưởng lão đang xanh cả mặt.

Đâu cần phải khoa trương như vậy? Sắc mặt có cần tệ tới vậy không?

Mấy phút sau, người tới xem ngày một nhiều, mục thực tiễn mãi chưa bắt đầu.

Túc Lê nhìn đồng hồ, tính giờ ăn cơm trưa, sau đó ngẩng đầu nhìn hai vị giám khảo: "Chúng ta có thể bắt đầu chưa? Kéo dài thêm nữa sẽ trễ giờ đặt bàn ở nhà hàng."

Trần lão tiên sinh nhìn sắc mặt của Vương trưởng lão, để nhân viên giải tán mọi người, chủ động hỏi: "Tiểu tiên sinh, quy tắc thực tiễn là ngài có thể chọn một trong hai chúng ta để đấu, ngài đã có quyết định chưa?"

Túc Lê gật đầu, nhìn Vương trưởng lão: "Vương trưởng lão thấy không khỏe à? Có tiếp tục chủ trì cuộc thi nữa không?"

Vương trưởng lão hoàn hồn, cắn môi: "Tất nhiên là được rồi."

"Vậy tốt quá, ngài lên đấu với ta nhé?"

Túc Lê cong môi cười, khuôn mặt ngây thơ vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.