Túc Lê thi xong sớm, cả nhà bèn tới những chỗ khác trong thủ đô vui chơi ăn uống, hoàn toàn vứt chuyện ở hội võ đạo ra sau đầu. Mà trong lúc họ đi du lịch, hội võ đạo lại có vài chuyện lớn. Thứ nhất chính là các thiên tài khác bộc lộ tài năng, ví dụ như Tạ Hòa Phong thi kiếm pháp được 98 điểm, Du Tư được 97 điểm... Thứ hai là chuyện về hai nhà Vương Tôn.
Hai nhà này đều có ghế ở ban tổ chức, cũng có địa vị khá cao trong dàn các gia tộc tu đạo, nhưng mấy hôm nay lại liên tục có bê bối tuôn ra. Nhà họ Tôn thì khỏi cần nói rồi, ở giai đoạn sân thí luyện, Tôn lão tiên sinh lợi dụng chức vụ làm việc riêng nên bị cách chức. Các sản nghiệp của nhà họ Tôn liên tục bị các thế lực không tên chèn ép, nhiều vấn đề bị khui ra. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, nhà họ Tôn tụt dốc chóng mặt. Mà nhà họ Vương, thứ nhất là cậu hai nhà họ Vương thi kiếm pháp tự rước lấy nhục, rồi Vương lão phu nhân giận dữ rời khỏi ban tổ chức. Những chuyện này xảy ra không bao lâu lại bắt đầu có đủ loại lời đồn về trên mạng, nhà họ Vương có muốn giấu cũng không giấu được, càng ngày càng rầm rộ.
Hai nhà Vương Tôn sứt đầu mẻ trán, không rảnh bận tâm hội võ đạo nữa, chỉ có thể chạy về thu dọn cục diện, nhưng cũng không cứu vãn nổi.
"Tại sao lại như thế hả?" Vương lão phu nhân tức giận chửi mắng.
Vương quản gia đứng ra báo cáo: "Lão phu nhân, đợt trước chúng ta nâng đỡ một phần sản nghiệp của nhà họ Tôn, cũng đang nỗ lực cứu vãn tổn thất trong việc hợp tác với nhà họ. Nhưng mấy hôm trước có người ra tay, chúng tôi đã điều tra rõ. Hai thế lực này cũng không che giấu tên tuổi của mình, thứ nhất là tập đoàn Trần Thị ở dưới trướng Trần Kinh Hạc, thứ hai là thế lực đến từ Yêu tộc. Mà thế lực thứ hai có vẻ như dính dáng đến hai tộc lớn là Thần Loan Điểu và Cửu Vĩ Thiên Miêu... E là chúng ta đã đắc tội nhà họ Túc."
Lúc nhằm vào Túc Lê, Vương lão phu nhân cũng đã nghĩ tới việc sẽ gặp chút phiền phức. Nhưng danh tiếng của nhà họ Túc không còn được như ngàn năm trước, thời đại xã hội phát triển chóng mặt, với địa vị của gia tộc họ Vương ở xã hội Nhân tộc, đến Minh Chủ đạo tu cũng phải nể mặt mấy phần: "Nhà họ Túc cả ngàn năm không lộ diện, nhà chúng ta lại cắm rễ ở xã hội Nhân tộc bao nhiêu năm, sao lại bị bọn chúng chèn ép tới mức này?"
Lúc này có một người đàn ông mặt âu phục đen lo lắng chạy vào báo cáo, Vương quản gia nghe xong cũng xanh mặt.
Vương lão phu nhân không khỏi bối rối: "Chuyện gì nữa?"
Quản gia run rẩy nói: "Lão phu nhân, tin mới nhất, nhóm hàng trước đó chúng ta cấp cứu đã bị bắt giữ..."
-
Nhiệm vụ ngày đầu tiên của Trương Thủ Không kết thúc, đang định tới khách sạn nhà họ Túc ở hỏi thăm, tới nơi mới biết người ta đi ăn tiệc từ đời nào, đến giờ vẫn chưa về khách sạn. Không những thế, ông còn phát hiện không ít thám tử của các bên nằm vùng ở cổng khách sạn. Có vẻ như không chỉ có mình ông, những người khác cũng đang đợi tin.
Mà đám Túc Lê hoàn toàn không đặt chuyện này trong lòng, còn bớt thời gian đi dạo mấy thắng cảnh nổi tiếng trong thành phố. Nếu không phải ngày mai Túc Lê thi trận pháp thì chắc họ cũng không định về khách sạn.
Trong lúc đó, các gia tộc bắt đầu lục tục đưa bái thiếp tới, còn nhớ rõ câu hẹn khi nào rảnh lại uống trà của ba Túc. Tiếc là bái thiếp đưa ra như đá chìm đáy biển, chỉ có mấy nhà nhận được phản hồi, mà mấy nhà này đều là của những người không nhằm vào Túc Lê. Những người khác thấy vậy mới hiểu nhà họ Túc cứng rắn cỡ nào trong chuyện này.
Buổi thi thứ hai nhanh chóng bắt đầu, lần này phòng phát sóng còn chưa mở đã có một đống tu sĩ tới lót dép chờ.
[Hi, check-in buổi sáng.]
[Sao hôm nay đông người dậy sớm thế, mấy ông không phải đi làm à?]
[Đang trốn việc xem nè, tiểu tiên sinh thi trận pháp có khác gì lên bục giảng bài đâu?]
[Thật ra xem chiếu lại cũng được mà.]
[Xem chiếu lại đâu có thu hoạch được nhiều như xem livestream?]
[Sao tự dưng đông kiếm tu tới coi vậy??]
[Vãi chưởng, chưa bắt đầu đã đơ rồi? @Dịch Đạo, mau nới băng thông đi.]
Nếu nói biểu hiện trước đó của Túc Lê chỉ gây chú ý trong phạm vi nhỏ, vậy trải qua sân thí luyện và thi kiếm pháp, giờ cả giới đạo tu đều biết vị thần đồng này. Nhất là kết quả của đá đo hồn hôm qua đã chứng minh thiên phú của cậu còn đỉnh hơn cả Ưng Trường Không, mà mới tu luyện được 5 năm, thêm vài năm nữa nhất định sẽ gây chấn động toàn giới đạo tu.
Thế là người tới thám thính tin tức, người tới xem dạy học trận pháp, người tới xem thiên tài... Càng ngày càng nhiều, đến khi phát sóng chính thức mở ra, số người xem trận pháp nhiều gấp mấy những môn khác, thậm chí còn đông hơn cả số người xem kiếm pháp hôm qua.
Thí sinh hôm nay của bên trận pháp không nhiều lắm, lẻ tẻ chừng chục người. Dân mạng dáo dác tìm Túc Lê, cuối cùng thấy được bạn nhỏ ở cái cầu thang trong góc, đang ăn sáng.
Cầu thang của sân thi như thể được thiết kế vì mục đích này. Ba lô màu trắng đen đặt trên bậc thang, bạn nhỏ ngồi khoanh chân, tay cầm bánh bao nóng hổi nhai nhai, bên cạnh còn đặt một bình nước ấm. Hơi nóng bốc lên, còn thấy được một ít bong bóng nổi trên bề mặt, hình như là sữa đậu nành.
[Tại sao mỗi lần tới trận pháp là lại thành livestream mukbang vậy.]
[Làm tôi nhớ đến cảm giác sợ hãi cái đợt ở sân thí luyện.]
[Lâu lắm rồi tôi không được ăn bánh bao sữa đậu nành...]
[Nghĩ tới đứa bé đáng yêu này hôm qua đã làm gì, tôi có cảm giác lạ lắm.]
Túc Lê không để ý có rất nhiều người đang nhìn mình. Bữa sáng là Ly Huyền Thính mua cho, nghe nói là của tiệm bán đồ ăn sáng nổi tiếng trong khu du lịch núi Tùng Lâm, 6 giờ xếp hàng cũng phải đợi 30 phút mới tới lượt. Ly Huyền Thính sáng sớm nhận thầu bữa sáng cho cả nhà, Túc Lê thì ngủ quên, người nhà cũng không gọi cậu dậy, thế là đành mang đồ ăn sáng vào trường thi.
Số người thi trận pháp quả thật rất ít ỏi, xung quanh thoáng đãng, lác đác chi có vài trận tu nhìn cậu chằm chằm.
Túc Lê đối diện với cái nhìn của họ, giơ tay vẫy vẫy coi như chào hỏi. Một lúc sau cậu thấy một ông lão trông rất quen bước qua cửa, bên cạnh là một ông lão khác. Ông lão thứ nhất chính là Trần lão làm bảo vệ ở công viên thôn Tức Linh, vị còn lại hẳn là giám khảo chính, Vương trưởng lão.
Ủa? Họ Vương?
Túc Lê suy tư, nhớ ra Kinh Hạc từng nói vị giám khảo kia từng có mâu thuẫn đơn phương với cậu.
Mấy trận tu đi tới chỗ Túc Lê chào hỏi: "Tiểu tiên sinh."
Túc Lê gật đầu, chỉ vào Vương trưởng lão đang nói chuyện với nhân viên: "Mọi người có biết ông ấy không?"
Trận tu nhìn theo hướng chỉ, giải thích: "Đó là Vương trưởng lão của nhà họ Vương, có liên quan tới Vương lão phu nhân trong ban tổ chức. Hôm qua nghe đồn nhà họ xảy ra chút chuyện nên có vẻ tâm trạng của ông ấy không được tốt lắm, hi vọng họ không gây khó dễ."
"Thật ra thì chẳng tới lượt ông ta làm giám khảo, vốn dĩ giám khảo chính là Bạch Dương chân nhân, phó giám khảo là Trần lão tiên sinh." Một trận tu khác kể: "Bạch Dương chân nhân bận nên không tới được ngài nhớ không? Thế là cái ông trưởng lão kia lên thay, chứ lí lịch của ông ta còn không cao bằng Trần lão tiên sinh. Thật ra trong trận tu cũng có rất nhiều đại tông sư, chẳng qua các vị ấy đều là mặc kệ sự đời, có hai vị đại tông sư đứng ra thì bận duy trì trận pháp cho hội võ đạo rồi, nếu không làm gì tới lượt Vương trưởng lão?"
Túc Lê cười: "Các anh có vẻ rất bất mãn với ông ta?"
"Chứ còn gì nữa, lão ta luôn tự coi mình thanh cao, cái gì cũng cãi được." Trận tu kia giải thích: "Đạo pháp vốn là trăm hoa đua nở, vào miệng lão đó lại thành độc đoán. Nhưng mà cũng có rất nhiều trận tu về phe Vương trưởng lão, còn tự xưng cái gì mà phái tân trận pháp. Bọn họ suốt ngày đi rêu rao trận pháp Thượng Cổ tệ hại này kia, nói trận pháp cổ chỉ là trận pháp hết hạn sử dụng, nói các lão tiên sinh là ngoan cố bảo thủ, không biết sáng tạo cái mới."
Túc Lê nghe thế khựng lại: "Ồ?"
Trận pháp của xã hội hiện đại đúng là có rất nhiều điểm đáng để học tập, nhưng cũng có vài chỗ không kế thừa được sự linh hoạt của trận pháp Thượng Cổ. Thường thì người ta sẽ chọn lối hay mà đi, chứ không phải khăng khăng chối bỏ.
Túc Lê liếc nhìn vị Vương trưởng lão kia, mà lão già kia nhận thấy ánh mắt của cậu, lập tức nhíu mày.
[Chẹp, vụ này, tôi nghe nói cái ông Vương trưởng lão kia luôn chê bai trận pháp của Túc Lê.]
[Vương trưởng lão thuộc phái sáng tạo cái mới, người này, nói thế nào nhỉ, có tốt có xấu, nhưng mà lạ lắm.]
Khu bình luận nhanh chóng cãi vã về trận pháp cổ với trận pháp mới.
[Nhưng Túc Lê am hiểu trận pháp Thượng Cổ, trong mắt Vương trưởng lão thì có lẽ cậu ấy không được đánh giá cao đâu.]
[Nói thật thì trận pháp Thượng Cổ rất mạnh, nhưng mà dùng không tiện bằng trận pháp mới. Thời đại đã thay đổi rồi, bây giờ tân trận pháp là phái chính.]
[Tân trận pháp các người ngày nào cũng mua seeding à?]
[Gì đấy? Trận pháp có nhiều drama vậy sao?]
[Trận pháp có dễ học không? Tôi xem sân thí luyện xong có hứng thú với trận pháp, kết quả là đọc sách xong não chết máy luôn.]
Cũng không lâu lắm, quy tắc thi được công bố.
Vẫn là 3 mục, lí thuyết, thực hành và tổng hợp, chẳng qua là hơi khác bên kiếm pháp một chút. Kiểm tra lí thuyết của trận pháp chủ yếu là kiểm tra kiến thức về các trận cơ bản, nhưng lại không có kiểm tra về lịch sử các trận. Trận pháp cơ bản sẽ do hai giám khảo mỗi người ra một đề, tổng cộng hai đề. Thực hành thì không khác kiếm pháp lắm, đấu với giám khảo, không hạn chế trận pháp.
Túc Lê tiếp tục là người đầu tiên lên thi. Cậu bước lên bục lập tức khiến mọi người chú ý, hai vị giám khảo cũng nhanh chóng đưa ra đề bài. Đề của Trần lão tiên sinh là "trận Thiên La Địa Võng", đề của Vương trưởng lão là "trận Phá Núi".
Đề bài vừa hiện lên, rất nhiều tu sĩ trố mắt, khó quá vậy!
[Tôi không hiểu gì hết, tại sao thí sinh nào cũng nhăn nhó vậy.]
[Đề của Trần lão tiên sinh là một đề rất khó trong trận pháp cổ, nhưng với tiểu tiên sinh thì hẳn là không thành vấn đề.]
[Đề của Vương trưởng lão rõ là làm khó người ta, cái này là trận pháp mới, độ tổng hợp quá rộng. Đến cả chúng ta học trận pháp mới nhiều năm rồi cũng chưa chắc có thể vẽ ra được chính xác trận Phá Núi trong thời gian ngắn như vậy. Ra trận này trong bài thi rõ ràng là cố tình gây khó dễ.]
[Tài năng trận pháp của tiểu tiên sinh rất cao, có lẽ hai đề này sẽ không làm khó được cậu ấy.]
[Tôi không hiểu, tóm lại là hai đề này rất khó đúng không?]
Sân thi của trận pháp không giống bên kiếm pháp, cái bàn đặt chính giữa hóa thành một mặt phẳng phù hợp để vẽ trận pháp, vật liệu cần thiết cũng được đặt sẵn hai bên. Giám khảo ra đề, giữa cái bàn lập tức hiện lên mấy cột sáng, nhân viên châm hương vào lư, mỗi trận pháp phải vẽ trong một nén nhang.
Đề bài chỉ ghi tên trận pháp cùng với đặc điểm, công dụng của nó, lại không tỉ mỉ miêu tả nó trông như thế nào.
Trước khi thi, Túc Lê đã đọc rất nhiều về trận pháp hiện đại, nhưng thật sự là quá nhiều. Cậu chỉ để Kinh Hạc tìm những trận có độ khó cao, đặc biệt, nếu ra đề một trận đơn giản nào đó thì chắc cậu sẽ không biết, nhưng cái "trận Phá Núi" này hai năm trước cậu đã nghiên cứu rồi.
Không cần thời gian để suy nghĩ, Túc Lê bắt đầu xác định phương hướng bày trận.
Vương trưởng lão và Trần lão tiên sinh đứng ngoài quan sát. Cách bày trận của Túc Lê khác với mọi người, các trận tu thường phải vẽ phác họa trận văn trước, xác định hướng rồi mới tiến hành bày trận. Túc Lê lại cắt bớt bước phác thảo, nên hai vị giám khảo không đoán được mạch suy nghĩ của cậu, chỉ có thể căn cứ vào động tác của cậu, nhìn từng bước.
[Cậu ấy không cần nghĩ à?]
[Lần ở trong sân thí luyện không được thấy, giờ mới biết, Túc Lê trời sinh bày trận không cần nghĩ.]
[Phạm quy vãi, đầu óc cậu ta cấu tạo từ gì thế? Khả năng tính toán đỉnh vậy sao?]
[Tôi chỉ cần nghĩ tới việc cậu ấy còn chưa đến 10 tuổi là bắt đầu run rẩy, hóa ra thiên tài lúc nhỏ trông như vậy?]
Xác định hướng xong, Túc Lê bắt đầu chuẩn bị vật liệu, trận pháp cậu muốn bày dần hiện ra hình thức ban đầu.
[Vãi, đây là trận Phá Núi! Tôi còn tưởng cậu ấy sẽ vẽ Thiên La Địa Võng trước.]
[Cậu ấy không cần nghĩ à? Trận Phá Núi nổi tiếng cần nhiều tính toán, rất nhiều trận tu phải vẽ phác thảo đủ kiểu mới dám bày trận.]
[Cái này không phải trận pháp Thượng Cổ, cậu ấy làm thế là bị qua loa rồi.]
Trần lão tiên sinh một mực lần theo hành động của Túc Lê. Ông từng nghe Túc Lê giảng bài, biết thủ pháp bày trận của tiểu tiên sinh khác một trời một vực với các trận tu khác, ví dụ như bút pháp cậu sử dụng hoàn toàn là bút pháp Thượng Cổ. Cho nên khi thấy trận văn dần hiện lên, ông lập tức phát hiện sự khác biệt: "Đây không phải trận Phá Núi."
Vương trưởng lão cười khẩy: "Quả nhiên vẫn là nít ranh, trận pháp sai một cái là bắt đầu vẽ lung tung."
Trần lão tiên sinh nghe vậy không khỏi cau mày. Lưu phái của ông trái ngược với Vương trưởng lão, mà những năm qua trận pháp xuống dốc, phe trận tu thuộc các gia tộc lớn do Vương trưởng lão cầm đầu luôn chiếm lĩnh. Trước đó giới tu đạo mãi không phục hưng được trận pháp Thượng Cổ cũng là do đám người này ngấm ngầm ngăn cản. Bọn họ tự khẳng định là tân trận pháp mạnh hơn, lại nắm giữ hầu hết trận đồ cổ. Nếu không có <Phân tích trận pháp Thượng Cổ> thì đúng là lũ người này sẽ một tay che trời.
Mặc dù các trận tu trẻ cũng sẽ học trận pháp cổ, nhưng suy cho cùng nó vừa khó vừa phức tạp, thế nên họ thường học trận pháp mới là chính, lại càng cổ vũ cho đám người kia vênh mặt.
Mấy bộ xương già bọn họ cũng lớn tuổi rồi, ai bế quan thì bế quan, ở ẩn thì ở ẩn, người còn ở giới đạo tu chỉ lác đác.
Nếu trận pháp còn hưng thịnh như năm xưa, làm gì tới lượt Vương trưởng lão diễu võ giương oai.
Trần lão tiên sinh thầm thở dài, tạm gác mọi suy nghĩ tiếp tục quan sát, nhưng nhìn một hồi ông lại nhận ra trận văn quen thuộc.
Cái này khiến ông lập tức lên tinh thần, lần theo trận văn của Túc Lê, sau đó xác nhận... Ông không nhìn nhầm, mấy trận văn quen thuộc đó không phải tới từ "trận Phá Núi", mà là "trận Thiên La Địa Võng". Nếu nhìn tiếp thì sẽ thấy được vết tích của Thiên La Địa Võng trong hình thức ban đầu của trận Phá Núi.
Dân mạng đang xem cũng phát hiện, người quen thuộc "trận Phá Núi" nhanh chóng nhận ra trận văn Túc Lê vẽ không khớp. Ban đầu còn thấy được hình thức của nó, càng về sau trận văn càng nhạt, mà lối vẽ cũng trở nên rất lạ.
[Túc Lê vẽ gì vậy? Đây đâu phải trận Phá Núi?]
[Tôi mới đi tìm trận đồ của trận Phá Núi tới so sánh, nửa đoạn trước còn giống, nửa đoạn sau là khác hoàn toàn.]
[Trận văn của tiểu tiên sinh rất lạ, cắt bớt rất nhiều trình tự, ban đầu còn vẽ trận Phá Núi, hình như về sau lại đổi.]
[Há há, có khi nào là thằng nhỏ này không biết trận pháp mới nên vẽ lung tung không?]
[Thích đùa không? Trận Phá Núi đúng là khó, nhưng tất nhiên không thành vấn đề với tiểu tiên sinh.]
Khu bình luận lại bắt đầu cãi vã, ai cũng cho là mình đúng, cuối cùng khiến quản lý của phòng phát sóng phải ra trận điều tiết cục diện.
Mà lúc này, một nén nhang đã cháy hơn nửa, hình thức ban đầu của trận pháp vẫn chưa thành. Tu sĩ thuộc phái trận pháp cổ không khỏi lo lắng. Thật ra ở giai đoạn hiện tại, tu sĩ có thể khiến phái trận pháp cổ vang danh cũng chỉ có Túc Lê, giờ phòng phát sóng còn có vô số tu sĩ tới từ các phái khác, trận pháp cổ có nở mày nở mặt được không trông cậy hết vào lần này.
[Trần lão tiên sinh làm gì thế?]
[Ban nãy tôi đã muốn nói rồi, hình như Trần lão tiên sinh đang xem trận văn của Túc Lê.]
[Ban nãy ngài ấy xem rồi mà?]
[Trận văn có vấn đề gì à?]
Vương trưởng lão thấy thế nói: "Trần lão, nhìn thì nhìn, nhưng không được nhắc nhở thí sinh."
Trần lão tiên sinh không nhìn nữa, trong mắt lại có sự tán thưởng: "Đặc sắc, thật quá đặc sắc."
Vương trưởng lão nhíu mày: "Vẽ vớ va vớ vẩn thì có gì mà đặc sắc."
Trần lão tiên sinh lớn tiếng cười: "Đó là vì cậu ấy đang vẽ trận Phá Núi, cũng đang vẽ trận Thiên La Địa Võng."
Những trận văn lộn xộn tưởng như vẽ bậy đó thực chất chính là trận Phá Núi kết hợp với trận Thiên La Địa Võng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]