Lời này vừa ra khỏi miệng Túc Lê, sự chú ý của tất cả mọi người tức khắc chuyển từ trận pháp sang cậu và giám khảo, nhất là bộ mặt tái xanh của Vương trưởng lão. Người xem phát sóng không khỏi cảm thấy buồn cười, các tu sĩ vốn không có ấn tượng tốt với lão càng là cười nở hoa.
[Cười chết, Túc Lê đang khiêng Vương trưởng lão lên công khai xét xử à?]
[Giờ tôi chỉ hi vọng Vương trưởng lão có thể kéo dài thời gian thi hơn nữa, tôi thật sự rất muốn xem tiếp.]
[Tôi thì đang lo cho an nguy của Vương trưởng lão đây...]
[Đúng rồi, tuy biết tu vi của Vương trưởng lão cao hơn Túc Lê nhiều, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác lát nữa ông ấy sẽ thua rất thảm.]
Hôm nay Tạ Hòa Phong không có lịch thi nên anh chạy tới bên trận pháp xem náo nhiệt, đi cùng anh còn có Lăng Đang và Mộc Tiệm. Lúc tới nơi, ba người thấy cục diện ở bên trong hơi hỗn loạn, trận pháp nhiều lần xuất hiện trên sân đấu. Túc Lê và giám khảo triển khai đấu pháp, hết lần này tới lần khác, tựa như pháo hoa giữa ban ngày, làm người nhìn hoa cả mắt.
Động tĩnh của bên này quá lớn, thu hút rất nhiều sự chú ý, càng ngày càng nhiều người tới xem.
"Hóa ra đấu trận pháp là như vậy?" Lăng Đang nhìn mà ngây người, nhất là khi thấy Túc Lê linh hoạt xuyên qua các trận pháp trên đài, tránh xong lại cực nhanh bóp phù tạo trận pháp mới, vòng vòng đan xen, khiến người ta không theo kịp: "Nguyên lí của cái này là gì?"
"Trận tu được phép chuẩn bị sẵn vài trận văn, sau đó tiếp tục vẽ thêm trong quá trình chiến đấu." Mộc Tiệm giải thích cho cô: "Thi trận pháp hình như là vậy. Nhưng không biết đây có phải là ảo giác không, ta cảm thấy tốc độ vẽ thêm trận văn của Túc Lê còn nhanh hơn giám khảo."
Tạ Hòa Phong liếc nhìn chủ khảo trong sân, nhận ra ngay người đấu với Túc Lê là ai: "Đối thủ của cậu ấy là Vương trưởng lão."
"Vương trưởng lão..." Lăng Đang chợt nhớ ra: "Ta nhớ ra rồi, trong môn phái của ta có vài sư huynh học trận pháp từng kể về ông ấy. Nghe nói tu vi của ông ta cùng lắm được coi là tu sĩ cấp cao thôi, còn lâu mới bằng đại tông sư. Trước khi tới đây, sư huynh còn nói với ta người này thiên vị tân trận pháp, khinh thường trận pháp cổ. Ông ta còn được rất nhiều gia tộc ủng hộ nữa."
Mộc Tiệm là tộc Thụ Nhân, nhưng cũng từng nghe đồng tộc nhắc đến các gia tộc tu đạo của Nhân tộc, trong đó có rất nhiều hạng cổ hủ, thích kéo bè kết phái: "Nghe nói lần này lão ta có thể lên làm giám khảo chính là do nhà họ Vương và nhà họ Tôn đề cử... Nhưng ta nghe nói hai nhà đó hình như đang gặp phiền toái. Minh Chủ đạo tu Nhân tộc các người hình như cũng đang định chỉnh đốn các gia tộc khác..."
Tạ Hòa Phong cau mày: "Nhà họ Vương đổ, Vương trưởng lão mất một chỗ dựa lớn, chẳng trách ông ta nóng nảy như vậy."
Tạ Hòa Phong không nói quá thẳng, chứ xét theo tình huống trong trận, Vương trưởng lão đâu chỉ là sốt ruột, đến cả tính trận pháp cũng không xong. Thời gian tu luyện của Túc Lê không dài, tu vi tất nhiên kém Vương trưởng lão, mặc dù có trận pháp truyền thừa làm nền tảng, nhưng tu vi linh lực cần thời gian để tích lũy. Theo lý thuyết, giám khảo phải là một trưởng giả có kinh nghiệm phong phú, cho dù đè thấp tu vi thì cũng vẫn có thể thắng thí sinh. Nhưng Vương trưởng lão là tu sĩ cấp cao, cũng là giám khảo chính của môn trận pháp, thế mà lại chật vật như vậy.
Rất nhanh, năm đòn đấu với giám khảo đã kết thúc.
Vương trưởng lão mồ hôi đầy đầu, nhìn đứa nhỏ đứng cách mình không xa, cảm giác như vừa gặp ma quỷ.
Túc Lê chắp tay: "Cảm ơn Vương trưởng lão."
Ban tổ chức, Minh Chủ đạo tu Nhân tộc chứng kiến cảnh này, mặt đanh lại, áp suất quanh người cũng thấp hơn rất nhiều.
Hội võ đạo lần này là do Liên Minh Đạo Tu Nhân tộc chủ trì, bao gồm cả khâu chuẩn bị lẫn mời giám khảo đều là do các chi nhánh của Liên Minh Đạo Tu đề lên phương án. Hắn nhớ Vương trưởng lão là được mấy gia tộc lớn cực lực đề cử, thề thốt lão hiện là người dẫn đầu của giới trận pháp hiện tại, giờ lại khiến cho Liên Minh Đạo Tu, thậm chí khiến cả hội võ đạo vì thế mà nhận chất vấn.
"Lưu đạo trưởng, Từ đạo trưởng." Minh Chủ nói với hai vị trận tu trong ban tổ chức: "Mấy buổi thi trận pháp tiếp theo phiền hai ngài tốn sức nhiều hơn."
Hai vị đại sư nhìn nhau, cũng ngầm hiểu: "Tất nhiên rồi, đây là chức trách của thành viên Liên Minh Đạo Tu."
Xem ra lần này Minh Chủ đã rất giận dữ, đám tu sĩ danh gia kia dám lừa trên gạt dưới, chuyện này không xử lý tốt sẽ khiến uy tín của hội võ đạo quét rác.
Trên sân, Vương trưởng lão đứng thêm một hồi thì bị nhân viên mời đi, bộ dạng rõ chật vật, họ còn không cho lão tiếp tục ở lại trong trường thi. Các tu sĩ nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sau khi Vương trưởng lão bị mang đi, vị trí giám khảo chính được giao cho Trần lão tiên sinh.
[Sao Vương trưởng lão lại bị mang đi!?]
[Nghe nói là cách lên chức của lão không đơn giản, là được các nhà lớn đẩy lên.]
[Lại là danh gia, giới trận tu thành cục diện như bây giờ chính là vì mấy nhà đó, rất nhiều đại tông sư đều ở ẩn.]
[Đợi tin tức xem, có lẽ hội võ đạo sẽ cho ra giải thích.]
[Nhưng mà Túc Lê mạnh thật đấy, có thể ép tu sĩ cấp cao như Vương trưởng lão vào đường cùng.]
[Các người không chú ý tốc độ bày trận của cậu ấy à? Tôi nghĩ Túc Lê còn chả cần tính ấy, làm gì có ai bày trận được nhanh như vậy.]
Động tĩnh của bên Liên Minh Trận Tu quá lớn, càng ngày càng thu hút đông người tới xem. Tạ Hòa Phong vốn định đợi Túc Lê thi xong rồi tìm cậu, không ngờ lại gặp một người. Trong nhóm tu sĩ đứng vây xem, Du Tư cực kì nổi bật. Hình như y đang nhìn Túc Lê trong sân, thái độ lại khá thờ ơ.
"Du Tư? Hắn cũng tới xem Túc Lê thi?" Lăng Đang cũng nhận ra: "Ta nghe những người khác nói Du Tư có vẻ rất để ý tới Túc Lê."
Mộc Tiệm gật đầu: "Không thể không để ý được, Du Tư cũng là Yêu tộc, thậm chí là một trong những yêu tu nổi tiếng nhất ở thế hệ hiện giờ. Túc Lê và anh ta đều có phản tổ truyền thừa, nhưng tới hội võ đạo, danh tiếng của Du Tư hoàn toàn bị Túc Lê đè ép."
Tạ Hòa Phong nói: "Du Tư sẽ không để ý những chuyện này, bởi đây cũng không phải lần đầu tiên."
Lăng Đang tò mò: "Ồ?"
"Mấy năm trước hắn tham dự một cuộc thi của Yêu tộc, là nhà vô địch ba năm liên tiếp, nhưng lại bị một yêu tu ở tổ thi trăm năm cướp hết danh tiếng." Tạ Hòa Phong bình tĩnh kể: "Nguyên nhân là bên đó xuất hiện một thiên tài mới 12-13 tuổi, giành giải vô địch cuộc thi trăm năm. Ta nhớ vị yêu tộc chiến thắng năm đó... Hình như cũng họ Túc."
Ba Túc mới nói chuyện điện thoại xong: "Tí nữa uống thuốc cảm đi, làm gì có ai nhắc, đây là dấu hiệu của cảm cúm."
Túc Úc xoa mũi: "Bé Lê chả cho lão họ Vương kia mặt mũi gì hết, nhưng làm tốt lắm, loại người này cần gì cho mặt."
Túc Minh hùa theo: "Cái này em biết, gọi là vả mặt."
"Biết nhiều gớm nhỉ? Chơi game nhiều lắm đúng không?" Túc Úc sâu xa lườm Túc Minh, sau đó bảo: "Ba, mấy hôm trước con xem báo, người ta bảo trẻ con chơi game nhiều sẽ bị cận đó, ba phải khống chế thời gian lên mạng của thằng Minh đi."
Ba Túc nghe vậy: "Bé Minh, con chơi game à?"
Túc Minh: "Anh cả nói linh tinh!"
Túc Úc: "Có giỏi thì chìa điện thoại ra đây anh mày kiểm tra."
Túc Minh giải thích: "Papa, con làm xong bài mới chơi game."
Ba Túc nói: "Minh Minh, con không được chơi game quá lâu đâu nhé, mình phải biết phối hợp điều độ."
Túc Úc: "...? Ba, như thế là thiên vị!"
Ba cha con cự cãi, Ly Huyền Thính ngồi cạnh lại đang quan sát hình chiếu.
Túc Lê đã kết thúc phần thi của mình, máy quay tiếp tục trực tiếp tình huống ở hiện trường. Hắn nhanh chóng bắt được một người đứng ở góc trái trên cùng, hôm qua thi kiếm pháp người này cũng xuất hiện, giờ lại có mặt. Ly Huyền Thính nghiêm túc, hắn biết người kia đang nhìn Túc Lê, còn đã nhìn rất lâu.
Trần Kinh Hạc nhìn theo hướng chỉ của hắn: "Đó là Du Tư, là người cạnh tranh mạnh nhất với Phượng Hoàng đại nhân ở hội võ đạo lần này. Theo dự tính thì y hẳn là tu sĩ mạnh nhất hội võ đạo năm nay, còn mạnh hơn Tạ Hòa Phong. Y có vấn đề gì à?"
Ly Huyền Thính nghe thế không nhìn nữa: "Không có gì."
Trong sân, Túc Lê ngẩng lên cũng bắt gặp ánh mắt của Du Tư, thấy yêu đồng của y lóe sáng, yêu quái?
"Tiểu tiên sinh, ta và hai vị đại sư trận pháp khác đã thảo luận, điểm của ngài cho bài thi hôm nay đã có." Trần lão tiên sinh nghiêm túc nhìn cậu: "Số điểm này, tất cả chúng ta đều cảm thấy nó phù hợp với ngài nhất."
"100 điểm."
[!!!! Đây là số điểm cao nhất từ khi vòng hai bắt đầu đúng không?]
[Đúng rồi, các môn khác cũng chưa có ai được max điểm!]
[Tiểu tiên sinh quá ngầu!!]
Trần lão tiên sinh nói tiếp: "Chỉ dùng quan điểm của chúng ta để đánh giá năng lực của ngài thì nói thật là không toàn diện, chúng ta đều cho rằng ngài sẽ còn đạt được thành tựu lớn hơn hiện tại rất nhiều. Chúng ta cũng rất kính trọng ngài vì đã mở mang tầm mắt cho giới trận pháp trong những năm qua. Buổi thi ngày hôm nay, chúng ta cũng thu hoạch được rất nhiều ích lợi."
Túc Lê chắp tay đáp: "Trần lão tiên sinh nói quá rồi."
[Trần lão đánh giá cao thế!]
[Trần lão vẫn luôn coi tiểu tiên sinh như sư phụ mà, tôi nghe nói từ hồi xưa ông ấy đã khen Túc Lê hết lời rồi.]
[Tôi đã có thêm nhận thức mới về Túc Lê.]
[Mẹ ơi, con được gặp thiên tài sống này, còn là thiên tài trong thiên tài.]
[Mọi người mau qua web chính thức của hội võ đạo xem, hình như đăng thông báo rồi.]
Túc Lê kết thúc bài thi của mình, thành tích cũng coi như lý tưởng, hẳn là sẽ lọt top 30.
Cậu tính toán những chuyện sau đó. Nếu mọi thứ đều thuận lợi thì chỉ cần cậu thắng lôi đài ở giai đoạn thứ ba là sẽ lấy được cái Chuông Thiên Thu kia.
Ơ? Sao tự dưng xung quanh ầm vậy?
Túc Lê ngẩng lên, phát hiện người xung quanh đều đang tụ tập lại bàn tán gì đó, đến cả Trần lão tiên sinh mới nãy còn nói chuyện với cậu cũng nghiêm mặt giao lưu với nhân viên. Túc Lê còn đang thắc mắc, một dao động kì lạ bỗng hiện lên. Nó đến từ mấy mảnh vỡ giả mà cậu rèn 3 năm trước, chúng bị Túc Lê cài trận truy lùng, đang bị Đan Tu Dương chạy trốn khắp nơi nắm giữ... Giờ cậu đột nhiên cảm nhận được chúng.
Ảnh kiếm trong cơ thể liên tục bay qua bay lại, tức là Đan Tu Dương đã gặp mảnh vỡ thật!?
Cậu đè nén cảm giác trong thần hồn, liếc nhìn lối ra, tung người nhảy xuống khỏi sân thi, vội vàng chạy ra ngoài.
Bên ngoài, Túc Úc đang xem điện thoại, diễn đàn của giới đạo tu đang hiển thị tin tức mới nhất. Khán đài toàn tiếng người bàn tán, hiển nhiên bài thanh minh của hội võ đạo mang ý nghĩ rất lớn, sự chú ý của mọi người bị tin tức trên điện thoại hấp dẫn.
"Vãi nồi, hội võ đạo ra thông báo..." Túc Úc lướt nhanh: "Minh Chủ đạo tu Nhân tộc cũng lợi hại thật, một phát cách chức hai gia tộc lớn... Cái ông Vương kia được cho lên đầu luôn này, hóa ra là đi cửa sau."
Ba Túc bình luận: "Cũng không lạ, lần này Nhân tộc hạ thấp rất nhiều thế lực của Yêu tộc. Bên Nhân tộc mà không giải thích cho thỏa đáng thì chỉ e sau khi hội võ đạo kết thúc sẽ có một cuộc chiến. Có vài gia tộc ngồi trên cao lâu nên coi trời bằng vung, là lúc nên cho một bài học."
Trần Kinh Hạc nói: "Chuyện này cũng không lạ, hắn có thể ngồi ở ghế Minh Chủ nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ không mặc cho người ta cắn xé. Hẳn là đã bất mãn với mấy gia tộc từ lâu rồi, hội võ đạo lần này chỉ là một cơ hội thôi. Chờ xem đi, sau khi hội võ đạo kết thúc, Liên Minh Đạo Tu của Nhân tộc sẽ thay máu một lượng lớn."
Mọi người thảo luận được một nửa, Ly Huyền Thính ngồi cạnh Túc Minh chợt cảm nhận được bất thường. Hắn nắm chặt lan can, không kiềm chế được tản ra chút kiếm ý. Trần Kinh Hạc và Túc Thanh Phong phát hiện ngay, vội vàng kiềm chế kiếm ý của Huyền Thính.
"Chuyện gì vậy?"
Ly Huyền Thính đè xuống sự nôn nóng: "Mảnh vỡ, hội võ đạo xuất hiện mảnh vỡ thứ hai."
Mà cả hắn và Túc Lê, ở giây vừa rồi mới phát hiện, hóa ra mảnh vỡ ở gần họ như vậy.
Trừ mục tiêu của họ là Chuông Thiên Thu thì còn một mảnh vỡ nữa có mặt ở đây.
"Sao cậu lại có phản ứng như vậy, đáng lẽ..." Trần Kinh Hạc lập tức ý thức được: "Không ổn, phải mau chóng đón Phượng Hoàng đại nhân."
"Túc Úc!" Ba Túc gọi.
Túc Úc lập tức nhảy từ khán đài xuống, nháy mắt đã xuất hiện ở lối vào sân thi. Mà lúc này, Túc Lê che giấu sự bất thường của cơ thể, cũng lao ra khỏi sân. Chạy được một đoạn thì nghe thấy tiếng người ngày càng nhiều.
"Tiểu tiên sinh!?"
Có vài tu sĩ nhận ra Túc Lê, đi về phía cậu.
Túc Lê khựng lại, vừa định nhấc chân thì có một bàn tay to lớn đặt lên vai. Cậu ngẩng lên, anh cả đang che cho cậu, chặn giữa cậu và mấy tu sĩ kia.
"Xin lỗi nhé, muốn xin chữ kí thì để khi khác được không?" Túc Úc cởi áo khoác ném cho Túc Lê, miệng nói: "Ai cũng có ba cái gấp, trước hết để em ta đi vệ sinh đã, ok?"
[Tác giả có lời muốn nói]
Các tu sĩ: Ok, làm phiền rồi, mời tiểu tiên sinh.
Bé Lê cố gắng cứu vãn hình tượng: ... Em không muốn đi vệ sinh.
Túc Úc (bày ra uy nghiêm của anh lớn): Anh bảo đi là phải đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]