Bạch Thỏ Đường bị Phong Vô Trần giữ lại.
—— Nói đúng hơn là được "cho phép ở lại" ở biệt uyển "thường được sử dụng" của Phong Vô Trần.
Khoảng thời gian đầu, Phong Vô Trần như một đứa bé có đồ chơi mới, yêu thích không buông tay.
Hàng đêm đồng sàng cộng chẩm, cả đêm đều ôm thật chặt; khi tỉnh lại cũng không muốn rời xa, đi đến đâu là mang theo đến đấy —— khi đọc sách thì đặt trên đùi, giảng cho cậu nghe về chuyện xưa; lúc tu luyện cũng đưa cậu vào tĩnh thất, dạy cậu điều tức, có khi còn song tu; thỉnh thoảng ra ngoài cũng ôm trong vòng tay.
Tùy thời tùy chỗ ăn cậu.
Cúi đầu liếm một cái lên vành tai phiếm hồng của cậu; quay người lại, túm lấy cánh tay trắng nõn của cậu cắn một miếng.
"Ăn" kiểu bình thường còn chưa đủ.
Thay đổi cách thức, muốn từ trên người con thỏ trắng nõn như kẹo sữa nhỏ nếm ra mùi vị mới —— bao nhiêu cái tốt cái xấu học được trăm năm qua đều áp dụng lên người cậu:
Không được mặc quần áo, chỉ có thể mặc lụa trắng nửa trong suốt mỏng manh.
Phía sau bất kể lúc nào cũng ngậm chút đồ vật.
Bụng nhỏ bị xăm chữ "Trần".
đầu v* bị xỏ lục lạc nhỏ màu vàng, hơi cử động một chút sẽ phát ra âm tiếng lanh lảnh.
26,
Bạch Thỏ Đường chưa bao giờ làm Phong Vô Trần thất vọng.
Khi khóc lên sẽ là bộ dáng hoa lê dính mưa nhìn thấy mà thương; khi động tình, gương mặt ửng hồng như ráng mây sáng sớm; giữa môi răng phát ra tiếng ngâm khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-keo-sua/910784/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.