Phong Vô Trần tỉnh lại trong sự ướt át khô nóng.
Hắn mở mắt, nhìn hoa văn phức tạp trên trần gỗ, lập tức nhăn mày.
Biệt uyển của hắn ở khắp nơi trong thiên hạ.
Lại chỉ có tòa "kim ốc" này có mái vòm tinh xảo đến mức xa hoa lãng phí như vậy.
36,
"Kim ốc" lấy ý "tàng kiều".
Là viện tử Phong Vô Trần chuẩn bị để mua vui.
Bên trong vô cùng xa xỉ, ngợp trong vàng son.
Mộ Phong Lưu, Động Tiêu Hồn thanh danh vang khắp lục đạo tam giới.
Cái được gọi là "Nước chảy bên gối, phòng kim trúc" —— vô số tiên, ma, thần, yêu tới rồi lại đi. Giống như có ai đó có cơ hội được chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt sắc trong mơ, nguy nga lộng lẫy, lại như chưa từng có ai có thể chân chính ở lại.
37,
Bạch Thỏ Đường là ngoại lệ.
Cậu bước qua cánh cửa, liền thành chủ nhân của nơi này.
38,
Phong Vô Trần chỉ thử một miếng.
Chờ khi phát hiện không quản được tâm của mình thì đã không kịp.
Bạch Thỏ Đường quá ngoan, quá ngọt, quá đáng yêu.
Khóe miệng cười rộ lên sẽ có rãnh cười nhẹ, đôi mắt to tròn toàn là bóng hình hắn, vừa mê luyến vừa nóng bỏng. Khi đỏ mặt gọi một tiếng "thượng tiên đại nhân", không khí cũng theo tiếng gọi ấy mà biến thành kẹo bông gòn mềm mại.
Phong Vô Trần tự cho là đã từ bỏ ái tình, ý chí sắt đá.
Lại không biết tất cả răng nanh cứng cáp trước mặt bé ngọt ngào này đều thành hổ giấy.
Hắn không bị sâu răng.
Hắn bị "sâu" tâm.
40,
Ban đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-keo-sua/910785/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.