22,
Bạch Thỏ Đường bị ép nếm sữa đặc của mình.
… Nhưng cậu không có cách nào nếm ra ngọt hay không ngọt. Dù sao có một vài chỗ cậu thật sự liếm không tới.
Phong Vô Trần cũng phát hiện ra vấn đề này.
"Cho nên —— sao ngươi biết đầu v* là ngọt nhất?"
"Ưm… Ta…"
"Có phải có người khác từng được hưởng rồi không?" Phong Vô Trần không thuận theo, nhất quyết không buông —— ánh mắt xinh đẹp không có ý tốt nheo lại.
Bạch Thỏ Đường theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi, "Bởi vì, làn da giống như, giống như giấy gói kẹo. Vậy nên ta cảm thấy, giấy gói kẹo càng mỏng thì càng ngọt… Đại khái là…" Thanh âm càng ngày càng nhỏ, hàng mi dài vì khẩn trương mà run rẩy đến lợi hại, thuần khiết, như cánh chim thiên nga hấp hối.
"Nói như vậy, ngươi cũng không thật sự biết nơi nào ngọt nhất?"
"Ưm…"
Phong Vô Trần ác liệt xoa nắn đầu v* cậu "Còn lừa gạt ta nói là nơi này?"
"Ta…"
"Phải chịu tội gì đây? Có nhận phạt không?"
"Hức…"
Bạch Thỏ Đường sợ phát khóc —— thật ra cậu cũng chẳng dám khóc nhiều, dùng sức cắn môi dưới, muốn nhịn xuống. Đáng tiếc, cậu thật sự quá sợ hãi, lại quá tủi thân, rốt cuộc cũng không ngăn được sương mù ở đôi mắt to tròn ngưng tụ thành nước mắt, từng giọt từng giọt, men theo gương mặt lăn xuống.
Ngay cả nước mắt cũng ngọt.
Phong Vô Trần không đành lòng.
Hắn ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại bóng loáng:
"Ngoan, không sợ. Không phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-keo-sua/910783/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.