Điền Thất nhanh chóng viết thư hồi âm cho Trịnh Thiếu Phong, rồi nhờ Đường Thiên Viễn giúp nàng gửi đi. Hôm nay nàng ra cung chỉ nhìn thấy mỗi mình Đường Thiên Viễn, Kỷ Chinh không có ở kinh thành, bảo là muốn đi tỉnh làm việc, cũng không có nói là làm việc gì. Điền Thất nghĩ không hiểu được hắn đường đường là một Vương gia, có chuyện gì mà phải cần tự mình bôn ba.
Nàng và Đường Thiên Viễn hẹn gặp nhau ở tiệm Bảo Hòa, hiện tại cách Kỳ thi mùa xuân cũng chỉ có bốn tháng, áp lực thi cử thì Đường Thiên Viễn vẫn là có, chẳng qua là ở trước mặt người khác thì hắn toàn là giả vờ bình tĩnh. Đối mặt với Điền Thất, hắn cũng không làm bộ làm tịch, mà cực kỳ kể khổ một trận. Điền Thất an ủi hắn: Thi cử luôn thay đổi trong nháy mắt, cũng không nhất định phải là Trạng nguyên làm gì, thi được Thám hoa cũng là được rồi.
Đường Thiên Viễn nghe nàng nói thế thì vui lên, không nhịn được xoa xoa đầu của nàng, cười nói: “Nếu như ta có một đệ đệ giống như là ngươi thì tốt biết mấy.” Lúc đó cuộc sống sẽ có rất nhiều rất nhiều niềm vui.
Điền Thất cười nói: “Đường đại nhân đang lúc phong độ nhất, hiện tại sinh cũng còn kịp.”
“Sao lại bài bố đến trên đầu cha ta rồi, ngươi thật là muốn ăn đòn.” Đường Thiên Viễn vừa nói, vừa cong ngón tay muốn búng trán của Điền Thất. Điền Thất ôm đầu trốn hắn, hai người cười giỡn một hồi, Đường Thiên Viễn cũng không còn ngột ngạt giống ban đầu. Lại ngồi xuống tán gẫu một buổi, mới cười cùng Điền Thất tạm biệt.
Điền Thất cùng hắn đi ra khỏi cửa, mỗi người đi một ngã. Nàng đi ra ngoài được một lát, Phương Tuấn mới phát hiện đặc sản Tứ Xuyên mà Đường Thiên Viễn đưa cho Điền Thất bị nàng bỏ quên ở tiệm Bảo Hòa, thế là hắn lại chạy đi đưa đặc sản cho Điền Thất.
Điền Thất bên này giống như thường ngày đi về cung, đối với kinh thành này nàng rất là quen thuộc, nên chỉ toàn kiếm đường tắt mà đi, nàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm rồi quẹo vào một cái hẻm nhỏ tĩnh lặng. Vừa đi mấy bước thì phía trước đột ngột xuất hiện ra mấy người, ai cũng lưng hùm vai gấu, vừa nhìn qua liền biết là người luyện công. Bọn họ cầm vũ khí, như hổ rình mồi nhìn Điền Thất, lưỡi dao phản xạ ánh sáng mặt trời giống như là tuyết rơi, chiếu vào trong mắt Điền Thất.
Điền Thất híp mắt nghiêng nghiêng đầu một cái, né tránh đi ánh sáng chói mắt kia. Nàng tưởng gặp một đám xã hội đen thanh toán nhau nên phản ứng đầu tiên của bản thân là quay đầu bước đi: “Mấy vị tiếp tục, cái gì ta cũng không thấy, không nghe được.”
Mấy người kia lại không chịu buông tha nàng, mà cùng lúc xông lên vây quanh nàng.
Điền Thất thầm nói không ổn, nàng cố gắng trấn định mà cười cười nói: “Các vị đại ca có gì chỉ giáo? Phải chăng là khát nước? Nếu các đại ca không ghét bỏ, mấy đồng tiền này có thể cầm đi mua rượu uống.” Vừa nói vừa đổ tiền trong túi đều ra hết dâng lên cho bọn họ. Lúc này đối phương cầm hung khí, nàng cũng bất chấp đang đau lòng mất tiền.
Người cầm đầu vẫn không cầm lấy ngân lượng của nàng, mà lấy mũi đao chỉ nàng nói: “Có người dùng tiền mua mạng của ngươi, các anh đây cũng chỉ là bán cái khổ lực, kiếm được là tiền mồ hôi nước mắt. Nếu ngươi thành oan hồn, thì chớ có đến dây dưa chúng ta, mà đi tìm người mua mạng ngươi.” Vừa dứt lời, cả đám người liền muốn ra tay.
“Chờ một chút, chờ chờ một chút! Các ngươi nhất định là nhận sai người, trước giờ ta đều không có cùng ai kết thù.” Điền Thất chém đinh chặt sắt nói.
“Há, ngươi có phải là Điền Thất không?” Người kia hỏi.
Điền Thất kiên định lắc đầu: “Ta không phải Điền Thất, ta cũng không biết Điền Thất là ai.”
Làm kẻ cầm đầu đều không phải là đồ ngu, hắn thu đao vào, nói: “Điền Thất là tên thái giám, ngươi cởi quần cho chúng ta nhìn một cái coi có cái kia hay không thì không phải là rõ ràng sao.”
Ông nội ngươi, biết được rất rành ah! Điền Thất dùng đôi tay ôm ngực: “Ta… Ta kỳ thật là nữ nhân… Thật sự không phải thái giám…”
“Được thôi, ngươi để ta tự mình nhìn một cái, ta liền tin ngươi.” Người kia nói xong liền vãn tay áo muốn đi tới lột đồ của Điền Thất.
Điền Thất xoay người muốn chạy nhưng mà đường lui cũng bị chắn. Đám người này dần dần bức về phía nàng. Điền Thất bị dọa nhũn hết cả chân, rất không tiền đồ khóc lên, vừa khóc vừa cầu xin tha.
Khi đầu lĩnh đám thích khách nâng tay duỗi về hướng Điền Thất thì, thình lình nơi khóe mắt hắn có ánh sáng lạnh lẽo lóe qua. Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức rút tay lại, ánh sáng kia nhanh chóng tới gần, kèm theo là tiếng lưỡi dao sắc bén đang xoay tròn trong không trung, sát theo mu bàn tay mà vút qua, lưu lại một trận khí lạnh trên mu bàn tay của hắn; lưỡi dao tiếp tục bay về phía trước, cắt thành một đường cong bay về phía tường gạch đối diện, cuối cùng cắm phập vào trong tường.
Mọi người tập trung nhìn kỹ, thấy đó là một cây đoản đao, dính lút vào tường tận tam phân, mặt tường đã xuất hiện vết rạn.
Cao thủ! Thích khách bị kinh hãi một thân mồ hôi lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện trên nóc nhà có một người đứng.
Người này chính là thị vệ mà Kỷ Hành vẫn luôn phái đi theo dõi Điền Thất. Bởi vì đầu óc của thị vệ này không được tốt lắm, Điền Thất còn từng cùng Kỷ Hành thỉnh cầu qua, muốn đổi hắn đi nhưng mà bị Kỷ Hành bác bỏ, lý do là vì tên thị vệ này có võ công cao nhất trong đám thị vệ, cũng là người thẳng thắn nhất. “Ngu” tất nhiên là không “Thông minh” nhưng “Ngu” quả thật là thủ đoạn hiệu quả để đối phó với “Thông minh”. Từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu là người thông minh bị kẻ ngu bức điên, nói chung là nhiều không kể xiết.
Thị vệ này cũng không phải là ngu ngốc, chẳng qua là lòng dạ hắn thẳng thắn thôi. Thấy Điền Thất bị vây, lúc đầu hắn vẫn là hi vọng chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình, tuy rằng hắn không để ý đánh một trận nhưng hắn sợ làm Điền Thất bị thương. Cho đến khi móng vuốt của kẻ địch sắp chạm đến quần áo của Điền Thất, thì thị vệ này cuối cùng xác định, chuyện này không thể hòa bình giải quyết, thế nên hắn không chút do dự ra tay.
Tuy rằng một chiêu này làm bốn bề đều kinh hãi, làm cho tên thích khách cầm đầu dọa ra một thân mồ hôi nhưng dù sao bọn họ cũng là cầm tiền làm việc, lúc này cũng không thể dễ dàng nhận bản thân sợ hãi, nếu như thả người chạy đi, lần sau muốn chặn được càng khó.
Được rồi, chiến thôi!
Thị vệ nhảy xuống ôm Điền Thất trong tay, rút trường đao ra nghênh chiến. Võ công của hắn tuy là cao cường nhưng mà muốn bảo vệ Điền Thất thì khó tránh sẽ phân tâm, người của đối phương lại nhiều, liên tục triền đấu hơn mười hiệp, thị vệ dần dần lộ ra sơ hở.
Điền Thất trở thành đồng đội như heo chuyên kéo chân sau, nàng không dám cùng thị vệ nói chuyện, sợ làm hắn phân tâm. Cuối cùng, thấy được cánh tay của hắn bị thương, miệng vết thương dài đến hai tấc, máu tươi trút ồ ồ, Điền Thất nhịn không được nói: “Hay là ngươi đi trước đi.”
“Câm miệng.” Hắn lại bị chém một đao, lần này là ở phía sau lưng.
Điền Thất cảm thấy, chết một người so với chết cả hai càng thỏa đáng. Nàng đang muốn đẩy thị vệ ra, thì lúc này, gió bão chiến trường lại lên. Cũng không biết từ chỗ nào bay ra một người, bóng dáng người này rất nhanh, gặp người liền đập, trong tay hắn hình như còn xách theo thứ gì đó, thế là chỉ có thể dùng khuỷu tay đánh người, người bình thường làm như vậy có lẽ sẽ không được tiện nhưng đối với cao thủ mà nói, thì cho dù là dùng cái mông đánh người đi nữa, cũng dễ dàng vô cùng.
Thế là người này đấu đá lung tung, dùng cùi chỏ đánh cho mấy người kia đến răng đều gãy, bọt máu theo khóe miệng tràn ra. Bóng dáng của hắn di chuyển quá nhanh, Điền Thất căn bản là không thấy được mặt mũi của hắn, cho đến khi hắn đi đến trước mặt nàng dừng lại, nàng mới phát hiện người này chính là Phương Tuấn.
Miệng Điền Thất há hốc, quên mất sợ hãi.
Phương Tuấn cầm hai bao đồ trong tay nhét vào trong lòng Điền Thất, rồi tiếp tục gia nhập chiến trường. Lần này hắn cướp một cây đao, sau đó đám thích khách kia liền chân chính biết cái gì gọi là hung tàn.
Điền Thất trì độn cúi đầu, nhìn rõ ràng thứ ở trong lòng, là đặc sản mà Đường Thiên Viễn mang cho nàng.
Có Phương Tuấn trợ giúp, áp lực của thị vệ giảm bớt rất nhiều, hiện tại hắn chỉ cần một lòng bảo vệ Điền Thất là được. Thị vệ là người biết hàng, thấy thân thủ của Phương Tuấn thì sùng bái đến mức muốn quỳ xuống bái lạy hắn.
Chỉ là Phương Tuấn vẫn bị đánh lén một chút. Một tên thích khách bị cướp vũ khí, oán độc nhặt lên hai cục gạch trên mặt đất, liên tiếp ném tới phía Phương Tuấn. Phương Tuấn đang lấy một địch ba, nghe phía sau có tiếng gió, lập tức mẫn tiệp nghiêng đầu né qua nhưng hắn không nghĩ đến là cục gạch này xong còn có một cục khác ngay sau đó, thế là hắn liền như vậy bị đập trúng cái ót.
Phương Tuấn bị gạch đập được tối om cả mắt, động tác trong tay hắn dừng lại.
Thị vệ vội vàng thay thế, dù sao cũng không còn thừa lại bao nhiêu việc.
Điền Thất kéo Phương Tuấn qua một bên xem xét thương thế của hắn. Lúc này, bổ khoái tuần thành nhận được cử báo của quần chúng, rốt cuộc tới, bao vây mấy người đánh nhau tất cả lại, bất quá tình huống trước mắt là nằm nhiều, đứng ít.
Thị vệ và Điền Thất đều có thẻ bài Hoàng cung, bọn bộ khoái không dám bắt bọn họ, thế là mang toàn bộ đám thích khách đi.
Trong không khí còn đậm đặc mùi máu tung bay. Điền Thất kinh hồn vừa định nhưng chân vẫn mềm nhũn. Nàng cảm thấy nàng không tè ra quần thì đã là dũng khí gia tăng lắm rồi. Trên người thị vệ có hai chỗ bị thương, may mà đều bị thương vào da thịt, bản thân hắn có mang theo kim sang dược, Điền Thất giúp hắn bôi vào, rồi giúp hắn buộc đơn giản miệng vết thương lại giúp cầm máu.
Nàng lại quay đầu qua một bên nhìn nhìn Phương Tuấn, phát hiện hắn bị đánh trúng vào gáy đang phát ngốc.
“Ngươi không có sao chứ?” Điền Thất vừa hỏi vừa giơ tay lấy tay của Phương Tuấn ra, định nhìn vết thương của hắn.
Đầu của Phương Tuấn quả nhiên cứng, đầu hắn không bị đập cho đổ máu, mà chỉ sưng một chút.
Nhưng Điền Thất vẫn là không yên tâm, Phương Tuấn chỉ ngây ra đó một câu cũng không nói, hiển nhiên là không phải không có chuyện. Đầu óc người này vốn đã bị hư, lại bị đập như vậy, nói không chừng lại hư nặng hơn.
Thế là nàng mang Phương Tuấn và thị vệ hết đến Thái y viện. Thái y viện không phải là nơi ai cũng có thể tiến vào, cũng không phải ai cũng có tư cách để thái y xem bệnh. Nhưng mà đã là người mà Điền công công mang tới, tất cả đều dễ nói.
Vương Mạnh cẩn thận xem qua cho hai người, hắn tỏ vẻ lo lắng với vết thương của Phương Tuấn, chủ yếu là vì người này bị thương xong thì ngay cả một câu cũng không nói, cứ như vậy mà trợn ngược hai mắt, sắc mặt tê dại. Trong đầu óc ra vấn đề là bệnh khó trị nhất, cho dù là thầy thuốc thần y đi nữa cũng phải cẩn thận làm việc. Vương Mạnh không dám cứ vậy mà ghim kim cho hắn, mà chỉ mở một toa thuốc tan máu bầm để cho hắn uống trước, Điền Thất sợ Phương Tuấn không thể tự mình chăm sóc bản thân và mẫu thân của hắn, nên lập tức tìm hai người tới đặc biệt chăm sóc bọn họ.
Vội nửa ngày, lúc trở lại Hoàng cung đã rất muộn. Toàn bộ đầu óc của Điền Thất đều là người có hiềm nghi thuê hung thủ cùng với làm sao báo đáp ân nhân cứu mạng. Hôm nay Kỷ Hành dùng xong bữa tối, cũng không thấy Điền Thất trở về, hắn có chút phiền lòng, chắp tay sau lưng đứng ở ngưỡng cửa Càn Thanh cung ngắm trăng.
Điền Thất cho rằng mình đã sớm bình tĩnh rồi nhưng mà vừa thấy được Kỷ Hành, nước mắt của nàng lập tức rơi xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]