Kỷ Hành xoay người ôm Điền Thất, an ủi nàng: “Chỗ nào ta cũng không đi.”
“Thật xin lỗi.” Nước mắt của Điền Thất lúc này rơi như vỡ đê, ngại mặt mũi khóc không dễ nhìn, nàng không chịu ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi toàn bộ lau hết trên bộ thường phục màu vàng của Kỷ Hành.
Lòng Kỷ Hành mềm nhũn đến rối tinh rối mù, hắn vỗ vỗ lưng nàng, an ủi: “Ngoan ngoãn, không khóc. Đó là ta chọc giận nàng thôi, sẽ không đi tìm người khác…”
“… Ta thích chàng, thật đó.” Điền Thất thử giải thích: “Ta cũng muốn có con của chúng ta, nhưng mà ta không dám.”
Kỷ Hành muốn chẳng qua cũng là chữ “Thích” này mà thôi. Lòng hắn mềm nhũn, hắn khe khẽ thở dài nói, “Là ta không tốt, không nên bức bách nàng. Chờ chúng ta quang minh chính đại ở cùng nhau, nàng lại sinh thật nhiều em bé cho ta được không?”
Điền Thất khẽ gật đầu. Nàng nghĩ, nàng không bỏ được hắn đến như vậy, có lẽ cũng không thể tự do tự tại rời khỏi Hoàng cung được nữa. Nàng không cách nào khống chế được ý muốn độc chiếm hắn, cho dù xác suất xảy ra loại chuyện này được lý trí của nàng tính ra rất nhỏ nhưng mà nàng đã không còn chịu lý trí quản thúc. Nàng chính là muốn chiếm lấy hắn, thế là Điền Thất lau nước mắt lung tung, dùng một loại giọng điệu dịu ngoan, giống như là vô cùng thấu tình đạt lý, đề xuất một cái yêu cầu hơi lộ ra quá phận của nàng: “Vậy sau này chàng cũng không được chạm vào nữ nhân khác được không?”
Tiểu biến thái của hắn lại vì hắn ghen tuông. Cái ý thức này khiến cho ngực Kỷ Hành nóng bỏng một trận, hắn dùng cằm cọ cọ cổ của nàng, bám vào bên tai nàng khẽ cười nói: “Không bằng mỗi ngày nàng đều đem ta ép cho khô khốc, thì ta không thể đi tìm nữ nhân khác, nàng nói có được không?”
Lời nói giữa hai người cứ như vậy bị Kỷ Hành dẫn đến phương hướng mà thiếu nhi không nên nghe.
Trên mặt Điền Thất dâng lên một trận khô nóng, nàng nói lảng ra chuyện khác: “Chàng nên dùng bữa tối.”
Hai tay của Kỷ Hành buông xuống, nắm lấy tay nàng, cúi đầu nhìn nàng, trong con ngươi nổi lên ý cười trong veo mang theo hơi ấm. Lúc này một bụng nhu tình mật ý của hắn cơ hồ muốn hóa thành xuân thủy, bây giờ không phải là lúc ăn cơm.
Điền Thất giãy giụa nhưng tránh không được. Nàng nhìn vạt áo trước ngực của hắn bị nàng chà đạp không ra cái gì hết: “Áo đều làm dơ rồi, đổi một cái khác đi.”
Ý tứ của nàng là làm hắn tìm chút việc khác để làm, để cho hắn quên đi chuyện này. Đâu biết hắn lại gật đầu nói: “Quả thật bẩn.” Nói, liền bắt đầu cởi quần áo.
Điền Thất có chút không lời. Nàng vừa muốn khuyên tiếp, thì thân thể lại đột ngột bay lên không, hắn ôm nàng ngang, đi về phía bàn sách.
Kỷ Hành kỳ thật đã sớm muốn tại chỗ đó cùng Điền Thất ôn tồn.
Điền Thất rất không tự tại: “Đừng, đừng ở chỗ này…”
“Nàng muốn đi chỗ nào?” Kỷ Hành cười: “Không phải nói là chỗ nào cũng không đi sao?”
“…” Nàng cuối cùng phát hiện ra rồi, đối với chuyện giở trò lưu manh này, hắn thật sự là thiên phú dị bẩm, cốt cách thanh kỳ.
........
Kỷ Hành cùng Điền Thất ở trong thư phòng làm loại hoạt động không thuần khiết nào đó, mà quên đi lúc nãy hắn hạ qua một cái ý chỉ: Hắn muốn đi Hàm Quang điện…
Thuận phi bên này đã sắp xếp chuẩn bị nghênh giá. Thức ăn đều là do Ngự thiện phòng dựa theo khẩu vị của Hoàng thượng làm, rồi đưa thẳng đến Hàm Quang điện. Thuận phi ngồi ở trước gương, tỉ mỉ trang điểm một hồi thật lâu. Bởi vì muốn hầu Hoàng thượng dùng bữa, nên nàng ta không trang điểm đậm, mà chỉ cẩn thận dùng chút phấn, khiến khuôn mặt vừa nhìn qua vô cùng ngon miệng. Tóc chải xong lại sửa một lần, trang sức thì đổi hai ba lần, sau đó nàng ta mới bình tĩnh lại chờ.
Nhưng mà chờ mòn chờ mỏi, Thuận phi cũng không đợi được Hoàng thượng tới, mà chỉ chờ Thịnh An Hoài tới.
Thịnh An Hoài mang tới một cái tin xấu: Hôm nay Hoàng thượng không tới.
Kỳ thật Thịnh An Hoài cũng không nghe Hoàng thượng sửa miệng nhưng mà ông ở ngoài thư phòng Càn Thanh cung chờ nửa canh giờ, hai vị kia cũng không có ra. Ngươi nghĩ, cơm nước cũng chẳng quan tâm ăn, thì bọn họ còn có thể làm cái gì… Thịnh An Hoài liền tới đây thông báo cho Hàm Quang điện một tiếng: Đừng chờ.
Nói tới ông ta làm như vậy cũng có chút tự chủ trương nhưng Thịnh An Hoài lại sợ chuyện này nháo lớn, cuối cùng nháo đến chỗ Thái hậu, đến lúc đó lại thêm phiền cho Hoàng thượng. Dù sao Hoàng thượng bị Điền Thất cản chân, khẳng định sẽ không tới nơi này, ông ta tới thông báo một tiếng lại không có sao.
Thuận phi nghe lời nói của Thịnh An Hoài, sắc mặt vốn sục sôi ý chí chiến đấu thoáng chốc trở nên xám như tro, màu son tỉ mỉ đánh trên hai má nằm trên gương mặt trắng có chút phát xanh, có vẻ đột ngột mà khôi hài.
Thịnh An Hoài đi rồi, Thuận phi tự mình đối mặt với cả bàn đồ ăn, cơm nuốt không trôi. Nàng ta dùng đũa nhẹ nhàng chọc chọc vào những hạt cơm lóng lánh trong cái chén ngọc màu xanh, đờ đẫn trầm tư.
Kỳ thật nàng ta là một nữ nhân rất có chí khí, tuy rằng xuất thân không hề cao nhưng năm đó trước khi xuất giá cũng là khuê tú rất có tài danh và hiền danh ở kinh thành. Sau này vào cung, tuy không có nhà mẹ đẻ dựa vào nhưng cũng từng bước từng bước đi lên địa vị hôm nay, cách cái vị trí kia chỉ có một bước xa. Nàng làm sao có thể không động tâm chứ!
Muốn làm Hoàng hậu, tốt nhất là có con nối dõi, muốn có con nối dỗi, đương nhiên phải cần Hoàng thượng… Nhưng mà Hoàng thượng đây là có ý gì, hắn chán ghét nàng đến vậy sao?
Cho tới bây giờ, Thuận phi vẫn tin tưởng Điền Thất đã từng vì chuyện của nàng mà ra sức, bằng không Hoàng thượng cũng sẽ không vừa vặn ở ngay sau lúc nàng cùng Điền Thất nói thẳng mà truyền chỉ muốn tới Hàm Quang điện. Chỉ là không biết vì sao Hoàng thượng lại nửa đường lật lọng.
Đêm nay Thuận phi lăn lộn khó ngủ, một hồi cảm thấy Hoàng thượng chán ghét nàng, một hồi lại cảm thấy là có kẻ nào đó từ giữa làm khó dễ, nếu để cho nàng bắt được, nhất định không tha được hắn… Tóm lại là càng nghĩ chuyện này, đầu óc càng tỉnh táo, rốt cuộc không cách nào ngủ yên.
Trong Càn Thanh cung, Kỷ hành cũng có tâm sự, hắn lăn qua lộn lại nghĩ một hồi, mơ hồ có chút phán đoán, thế là đứng dậy, nhảy cửa sổ đi ra ngoài. . Hã𝘆 tì𝓶 đọc trang chính ở ⩵ 𝖳𝚁u𝘔𝖳 𝚁𝐔Y𝐸𝑁.Ⅴn ⩵
Điền Thất đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị người đẩy tỉnh, nàng thoạt nhìn thấy một cái bóng trắng trước cửa sổ, thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu.
Kỷ Hành cởi giày leo lên giường, chui vào trong chăn của Điền Thất, tay chân hắn quấn quít lên người nàng. Hắn chỉ mặc một lớp áo lót, trên quần áo còn mang theo hơi lạnh. Điền Thất xoa xoa cánh tay của hắn: “Không lạnh sao?”
Kỷ Hành thuật cột bò lên: “Lạnh, nàng giúp ta ấm ấm đi.” Nói xong, hắn lấy chân của mình cọ lấy chân của Điền Thất, lại phát hiện ra chân của tiểu biến thái so với chân hắn còn lạnh hơn, thế là hắn đè cái chân to của mình lên trên chân của nàng, giúp nàng làm ấm.
Điền Thất thật không hiểu hắn lại lên cơn điên gì. Nàng biết khinh công của hắn tốt lắm, tốt đến mức tất cả thị vệ khắp Hoàng cung hỗ trợ nhau cũng không đuổi kịp hắn nhưng mà cho dù có tốt đến mấy đi nữa cũng không thể chơi như thế. Điền Thất ngáp một cái, mặc cho hắn ôm: “Chàng tìm ta có chuyện gì sao?”
Kỷ Hành trực tiếp hỏi: “Chuyện Thuận phi là sao?” Ngày đó Thái hậu bị Điền Thất trách phạt nhưng được Thuận phi giúp đỡ cầu tình. Hôm nay Điền Thất giúp hắn lật thẻ bài, lại lật cho Thuận phi.
Điền Thất nghe hắn nhắc tới Thuận phi, thì tỉnh táo một chút, nói: “Ta muốn cùng chàng nói một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chính là… Thuận phi dường như đã biết.”
“Sau đó nàng ta dùng chuyện này uy hiếp nàng?”
“Ừ.”
Bàn tay đang khoát lên eo Điền Thất của Kỷ Hành nắm lại thật chặt, hắn an ủi nàng: “Nàng yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý.”
“Vâng.” Điền Thất ứng xong, che miệng ngáp một cái.
“Tóm lại, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng.” Hắn lại nói.
Trong lòng Điền Thất ấm áp, trên miệng lại nói: “Nhanh ngủ đi, đêm khuya tối mù lại chạy đến chỗ của ta mà phát điên.”
Kỷ Hành đột nhiên tìm được linh cảm. Hắn và Điền Thất hiện tại không thể ra cửa hẹn hò, Điền Thất lại không thể đi vào phòng của hắn nhưng mà hắn hoàn toàn có thể đi tới tìm nàng. Dù sao khinh công của hắn tốt lắm, dùng thế nào cũng đều không hư.
.......
Ngày hôm sau, Kỷ Hành đi Hàm Quang điện. Thuận phi lại dấy lên một tia hi vọng, cho rằng tối hôm qua Hoàng thượng thật là có chuyện nên mới không tới, cho nên hôm nay mới lại đây nhìn xem, coi như bồi thường một chút.
Sau đó nàng ta liền phát hiện, nàng ta nghĩ chuyện này quá tốt đẹp rồi.
Hoàng thượng ngồi thẳng, một miếng trà cũng không uống, lời nói ra giống như mang theo gai nhọn, một chút tình cảm và mặt mũi cũng không cho: “Trẫm thấy mỗi ngày ngươi đều giúp Thái hậu lo liệu việc ở hậu cung, còn tưởng ngươi làm lụng vất vả vô cùng, lại chưa từng nghĩ tới, ngươi còn có tâm tư nghe ngóng chuyện khác. Trẫm thấy ngươi thật là rảnh rỗi vô cùng.”
Thuận phi lập tức cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Hoàng thượng còn nói thêm: “Tuy rằng ngươi váng đầu, làm chuyện không nên làm, nhưng trẫm niệm chút khổ lao mà ngày xưa ngươi có, nên không thêm truy cứu. Chỉ hi vọng về sau ngươi an phận thủ thường, chuyện không nên quản ngươi không cần đi nhúng tay, lời ngươi không nên nói, một con chữ cũng không cần nói."
Thuận phi vâng vâng dạ dạ thưa đã biết, đưa tiễn Hoàng thượng rời đi, nàng ta tức đến mức quét hết tách trà trên bàn xuống đất, tách vỡ dập nát.
Tên Điền Thất này, giúp nàng ra sức chỗ nào, rõ ràng là đi cáo trạng nàng! Tên cẩu nô tài không thức thời này, có chút bản lãnh xấu xa kia của bản thân, cũng dám không để nàng ta vào mắt!
Nhưng Thuận phi lại không có biện pháp nào với Điền Tất. Hoàng thượng sớm tới cảnh cáo nàng ta, nàng ta rốt cuộc không thể ra tay Điền Thất, cũng không thể để lộ chuyện này với Thái hậu, dù cho là lén lén lút lút cũng không được, nếu không theo tính tình đa nghi của Hoàng thượng, thì vẫn sẽ tìm đến trên đầu nàng, đến lúc đó nàng ta lại càng khó xuất đầu.
Qua mấy ngày, Thuận phi lại phát hiện một cái vấn đề trí mạng mới. Điền Thất cáo trạng nàng ta như vậy, rõ ràng cho thấy đã cùng nàng ta đối lập. Có Điền Thất ở đây thì hình tượng của nàng ta ở trước mặt Hoàng thượng e là sẽ càng lúc càng không ra sao, như vậy nàng sẽ cách hậu vị càng ngày càng xa.
Không được, nhất định phải tiêu diệt Điền Thất.
Không thể nói chuyện này với Thái hậu, nàng ta có thể dẫn đường cho người khác phát hiện. Người kia tốt nhất là phải cách xa hậu cung, như vậy Hoàng thượng sẽ không nghi ngờ đến trên đầu nàng. Hơn nữa, tốt nhất người kia là cùng Điền Thất có chút thù.
Thuận phi rất nhanh tìm đến người tốt nhất tiếp nhận tin tức này: Tôn Tòng Thụy.
Tôn Tòng Thụy đã cho người mắng Điền Thất, thấy rõ lão ta và Điền Thất có thù.
Quan trọng nhất là, chỉ cần đám đại thần ở trên triều biết Điền Thất tồn tại như thế, thì đến lúc đó Điền Thất ắt sẽ bị môi gươm lưỡi kiếm đâm thành con nhím.
Thuận phi cười lạnh, trong mắt xẹt qua một tia âm ngoan cùng khoái ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]