Chẳng mấy chốc đã đến giao thừa.
Hôm nay Hàn Lệ đến nhà Lộ Tinh Minh từ rất sớm.
Lúc cậu ấy tới còn mang theo không ít đồ, chỉ riêng táo đã mua tận hai hộp.
Vân Tri thấy cậu ấy ôm đồ đầy ngực thì vội vàng chạy đến giúp đặt đồ xuống.
“Cháu chẳng có tiền, còn mang nhiều đồ như vậy đến làm gì chứ?” Nhìn đủ loại hộp quà chất thành đống trong góc nhà, Vân Tri cũng thấy hơi đau lòng.
Hàn Lệ làm bảo vệ ở trường vào kỳ nghỉ đông, tiền lương một tháng còn không đủ để sống nữa là. Có lẽ những thứ đồ ngổn ngang hiện giờ cũng tốn kha khá tiền của cậu ấy.
Hàn Lệ tháo giày đi vào nhà, cởi áo khoác rồi treo đại trên giá áo, giọng rất là không thèm để ý “Tết mà, cũng không thể đến tay không được.”
Cậu ấy nhìn quanh “Lộ Tinh Minh đâu?”
Vân Tri nói “Ra ngoài mua đồ ăn rồi.”
Đang khi họ nói chuyện, thì Lộ Tinh Minh xách đồ đi vào.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, tận đến Hàn Lệ ôi một tiếng, Lộ Tinh Minh mới cụp mắt xuống, im lặng cởi giày cất ở cửa trước.
Anh đưa đồ ăn cho Vân Tri, lại liếc Hàn Lệ rồi thuận miệng hỏi “Hôm nay không làm à?”
Nhiều năm trôi qua, hai người họ đã có thể mặt đối mặt, bình tĩnh nói chuyện với nhau. Cho dù họ vẫn nhìn nhau không vừa mắt, nhưng sẽ không vung tay đánh nhau như lúc còn thiếu niên nữa.
“Tối mai đến phiên trực.”
Vân Tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466210/chuong-89.html