Sảnh của bệnh viện thú cưng rất yên tĩnh, cửa chính khép khép mở mở, người đi tới đi lui.
Chờ đợi là yên lặng và dài đằng đẵng.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, cái bóng của vị bác sĩ lại xuất hiện trước mặt bọn cô lần nữa.
Vân Tri vốn đang chờ đến mơ mơ màng màng, lập tức tỉnh táo. Cô đứng bật dậy rồi đi qua.
“Phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng các bạn phải để thú cưng ở bệnh viện một thời gian trước đã, vì chúng tôi phải quan sát tình hình miệng vết thương nữa.”
Nghe anh ta nói vậy, trái tim treo lơ lửng của Vân Tri cuối cùng cũng được thả xuống.
“Thuốc gây tê vẫn chưa hết tác dụng, nhưng có thể vào thăm nó đấy.”
Vân Tri khẽ gật đầu, bước nhẹ vào phòng bệnh thú cưng.
Thất Mã được đặt trong lồng điều nhiệt dành riêng cho vật nuôi, tấm nệm đặt bên trong rất mềm cũng rất sạch sẽ, không cần lo nó bị cảm lạnh.
Thất Mã vẫn còn trong trạng thái hôn mê, không hề nhận ra Vân Tri đã đến.
Sau khi cô nhìn nó chăm chú một lúc lâu, y tá liền đi tới nói “Nếu không có gì thay đổi thì ngày mai nó mới tỉnh, chủ nó có thể về nghỉ ngơi trước, sáng mai lại đến thăm nó nhé. Bên này đã có chúng tôi chăm sóc, các bạn đừng quá lo lắng.”
Ngoài Thất Mã ra, trong căn phòng bệnh này vẫn còn những thú cưng khác cũng được nhốt lại, có mèo có chó, đều yên tĩnh nằm nghỉ ngơi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466186/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.