Vân Tri bảo Hàn Lệ che chắn cho mình, rồi ở luôn bệnh viện trong hôm đó.
Ông Lý vẫn chưa tỉnh, trên người bị cắm ống lớn ống bé. Hình như ông ấy không có cảm giác đau cũng không rõ rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì. Ông ấy cứ nhắm chặt hai mắt, hơi thở thoi thóp.
Vân Tri lẳng lặng ngồi trước giường bệnh, nghe máy móc phát ra tiếng tít tít, rồi đột nhiên cảm thấy con người khi già rồi đều thật đáng thương.
Cô cụp mắt, ngón tay trắng nõn chậm rãi nắm lấy ngón tay ông cụ.
Ông Lý đã gầy đi rất rất nhiều, da thịt khô quắt bao lấy xương cốt, không hề có chút sức sống.
Cô lại không nhịn được mà nhớ tới sư phụ.
Nếu cô ở lại nội thành lâu dài, thì có phải sư phụ ở chùa cũng sẽ giống ông Lý không. Một mình nấu nước nấu ăn, ăn cơm ăn Tết, bị bệnh cũng chẳng có ai chăm sóc.
“Vân Tri…”
Trong hoảng hốt, giọng nói yếu ớt của ông cụ vang lên bên tai.
Cô bỗng chốc ngước mắt “Ông ơi, ông tỉnh rồi ạ?”
Ông Lý ừ một tiếng, thấy bầu trời ngoài cửa sổ đã một màu đen kịt, liền nghĩ chắc đã muộn rồi.
Ông ấy lại nhìn về phía Vân Tri.
Vì cô đã khóc nên đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, môi rất khô. Băng gạc quấn trên cổ tay cô khiến ông Lý nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu.
“Gây phiền phức cho cháu rồi.”
Hơn nửa ngày, ông Lý đã yếu mới nói một câu như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466183/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.