Vân Tri bảo Hàn Lệ che chắn cho mình, rồi ở luôn bệnh viện trong hôm đó.
Ông Lý vẫn chưa tỉnh, trên người bị cắm ống lớn ống bé. Hình như ông ấy không có cảm giác đau cũng không rõ rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì. Ông ấy cứ nhắm chặt hai mắt, hơi thở thoi thóp.
Vân Tri lẳng lặng ngồi trước giường bệnh, nghe máy móc phát ra tiếng tít tít, rồi đột nhiên cảm thấy con người khi già rồi đều thật đáng thương.
Cô cụp mắt, ngón tay trắng nõn chậm rãi nắm lấy ngón tay ông cụ.
Ông Lý đã gầy đi rất rất nhiều, da thịt khô quắt bao lấy xương cốt, không hề có chút sức sống.
Cô lại không nhịn được mà nhớ tới sư phụ.
Nếu cô ở lại nội thành lâu dài, thì có phải sư phụ ở chùa cũng sẽ giống ông Lý không. Một mình nấu nước nấu ăn, ăn cơm ăn Tết, bị bệnh cũng chẳng có ai chăm sóc.
“Vân Tri…”
Trong hoảng hốt, giọng nói yếu ớt của ông cụ vang lên bên tai.
Cô bỗng chốc ngước mắt “Ông ơi, ông tỉnh rồi ạ?”
Ông Lý ừ một tiếng, thấy bầu trời ngoài cửa sổ đã một màu đen kịt, liền nghĩ chắc đã muộn rồi.
Ông ấy lại nhìn về phía Vân Tri.
Vì cô đã khóc nên đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, môi rất khô. Băng gạc quấn trên cổ tay cô khiến ông Lý nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu.
“Gây phiền phức cho cháu rồi.”
Hơn nửa ngày, ông Lý đã yếu mới nói một câu như vậy.
Chóp mũi Vân Tri nóng lên, lắc đầu “Lộ Tinh Minh đã sắp xếp người giúp việc mới cho ông rồi, Tắc Ông Thất Mã cũng có người chăm sóc. Còn nữa, bọn cháu đã báo cảnh sát, cảnh sát nói sẽ xử lý xong nhanh thôi ạ.”
“Chân ông không động đậy được, nếu không đã không thêm quá nhiều phiền phức cho các cháu như vậy. Người già rồi, không còn có ích nữa…” Ông Lý hít vào thật sâu, vẻ mặt lộ ra vài phần ảo não.
Bình sinh ông Lý không thích nhất chính là làm phiền người ta, việc nào ông ấy có thể tự mình giải quyết thì sẽ không tìm người khác; mà dù không giải quyết được ông ấy cũng luôn có thể nghĩ ra cách. Tận đến khi con ông ấy rời khỏi thế giới này, ông ấy là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, té ngã một lần rồi không đứng lên được nữa.
Rõ ràng đời này ông ấy chưa từng làm phiền ai cả, nhưng đến khi già lại thành kẻ phiền phức nhất.
“Vân Tri, tay đau không?”
“Không đau ạ.” Vân Tri trả lời lưu loát, “Cháu chẳng đau tẹo nào. Ông ơi, ông nghỉ ngơi cho tốt nhé. Bọn cháu đã liên lạc với con ông rồi, chờ ông tỉnh dậy là có thể nhìn thấy anh ấy ngay đấy ạ.”
Nghe tin sắp được nhìn thấy con trai mình, ông Lý an tâm nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.
Hôm sau.
Con trai ông Lý dìu già dắt trẻ chạy tới bệnh viện, đồng thời phía cảnh sát cũng đã điều tra ra tin tức về thân phận của người giúp việc.
Tên khai sinh của người giúp việc là Lý Bảo Trinh, ông Lý cũng không phải là người đầu tiên bị bà ta hại. Vào một năm trước, Lý Bảo Trinh đã lấy thân phận người giúp việc để đánh người già, lừa tiền người già. Người bị hại phần lớn đều là mấy cụ già mẹ góa con côi, không vợ không con, nên sau khi moi tiền xong, bà ta nhanh chóng đổi thân phận đến một thành phố khác, ngay cả chứng nhận người giúp việc trên tay bà ta cũng là giả.
Lý Bảo Trinh dựa vào một tờ chứng nhận người giúp việc giả để làm xằng làm bậy, mãi đến tận hôm qua gặp phải Vân Tri mới hoàn toàn lật xe.
Đùi Lý Bảo Trinh bị Thất Mã cắn sắp rớt nửa miếng thịt, trải qua điều trị cả ngày hôm qua, thì hôm nay bà ta đã khôi phục tinh thần. Giờ bà ta đang nằm trên giường bệnh, cách cánh cửa phòng mà chửi đổng.
“Con bé kia ra lệnh cho chó dữ cắn người, tôi muốn tìm luật sư! Tôi muốn tìm truyền thông! Tôi muốn kiện nó!!”
“Tiền thuốc men và tiền bồi thường thiệt hại về tinh thần định tính thế nào đây? Tính thế nào đây!”
“Chó dữ cắn người mà mấy người có quản không! Có còn công lý hay không!!”
Bà ta gào tiếng sau càng cao hơn tiếng trước, cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép bị gào đến phiền bèn ngẩng đầu quát: “Im miệng! Bà cầm vũ khí tấn công người ta trước, còn con chó chỉ bảo vệ chủ thôi?!”
Lý Bảo Trinh sửng sốt, sau đó lại bắt đầu gào lên muốn chết muốn sống.
Cảnh sát nhíu mày, khép sổ trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.
Thấy cảnh sát đã ra ngoài, Vân Tri ngồi trên ghế ngoài hành lang lập tức đứng dậy, bắt lấy tay Lộ Tinh Minh rồi nhìn cậu với vẻ căng thẳng.
“Cô bé đừng sợ.” Cảnh sát nhìn ra cảm xúc của cô đang căng thẳng, lập tức cười trấn an, “Chờ kẻ tình nghi xuất viện, sẽ nhận được sự trừng phạt mà bà ta nên có. Nhưng có chuyện vẫn phải nhắc nhở các bạn, con chó kia của các bạn rốt cuộc cũng đã cắn người khác bị thương, nên nếu đối phương thật sự truy cứu thì sẽ phiền phức đấy. Tôi kiến nghị các bạn nên sắp xếp một chỗ thích hợp cho chúng nó, cố gắng đừng nuôi trong nội thành nữa.”
Lý Bảo Trinh vừa như quỷ gào bên trong cả nửa ngày, bà ta nói cái gì thì tự nhiên Vân Tri cũng đã nghe được.
Cô buồn bực lắm.
Cuối cùng còn nâng cánh tay bị thương lên, ngữ khí cố chấp “Bà ta cũng cắn em, vậy có thể cũng sắp xếp một chỗ cho bà ta không ạ, đừng để trong nội thành lại gây họa cho người khác.”
Tâm lý của cô hoàn toàn là trẻ con đang giận lẫy.
Cảnh sát cười cười “Đúng vậy, cho nên chúng tôi quyết định sẽ giam bà ta trong tù ở ngoại thành để không gây họa cho người khác nữa.”
Vân Tri bĩu miệng, rầu rĩ không vui nên cúi đầu.
Cảnh sát nhanh chóng rời đi, Vân Tri đứng ngây ra nửa ngày chẳng có động tĩnh.
“Không đi thăm ông à?”
Vân Tri hoảng hốt, “Có phải Tắc Ông Thất Mã không thể ở bên ông nữa…”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc hẳn trong tiểu khu đã đồn ầm lên rồi
Bởi vì người nào đó thích chó đã có hành vi không đúng, khiến rất nhiều quần chúng ôm thái độ thù địch với chó, chớ nói chi đến chuyện Tắc Ông Thất Mã đều là hai con chó cỡ to. Cho dù hôm nay chúng nó vì bảo vệ chủ mà cắn người, thì khi truyền ra ngoài cũng là chó dữ người gặp người sợ. Đừng nói hàng xóm không đồng ý, đến bên bất động sản cũng sẽ không cho chúng nó ở lại đó nữa đâu.
Nếu Tắc Ông Thất Mã không thể ở bên ông, vậy chúng nó có thể đi đâu được chứ?
Vân Tri nhíu mày cắn môi, đỉnh đầu bị bao phủ bởi một tầng mây đen thật dày.
“Đi nào.”
Cái trán đột nhiên bị người ra cụng nhẹ.
Vân Tri ngước mặt lên.
Lộ Tinh Minh cắm hai tay vào túi đi ở phía trước, giọng từ từ bay tới “Đi thăm ông.”
Vân Tri hít sâu một hơi, tạm thời bỏ qua những cảm xúc lung tung rối loạn đó, rồi chạy chậm theo sau Lộ Tinh Minh.
Trong phòng bệnh, tình trạng của ông Lý đã tốt hơn rất nhiều.
Ông ấy đang dựa vào gối, tươi cười đầy mặt nghe cháu mình kể chuyện, tình yêu với cháu quả thực muốn tràn ra khỏi đôi mắt ông.
Trước giờ Vân Tri chưa từng thấy ông Lý vui vẻ như vậy.
Cô đứng trước cửa mà không đi vào, im lặng nhìn hình ảnh ấm áp trong căn phòng.
Có lẽ đối với một cụ già thất tuần mà nói, chẳng có gì quan trọng hơn được làm bạn với gia đình mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]