Editor: Thùy Linh
Vân Tri không ngờ, cô định ru Lộ Tinh Minh ngủ bằng [ Tâm kinh ] nhưng lại ru ngủ chính mình trước.
Lúc trước sư phụ nói, khi còn bé sư phụ không ở nhà, cô thường dùng cách này này để tự ru mình ngủ, Vân Tri không tin, qua hôm nay mới biết sư phụ không nói đùa.
Nghĩ đến là buồn bực.
Cô ngủ không đứng đắn lắm, thích nhích tới nhích lui, lăn qua lộn lại, có lúc còn ngáy.
Hôm qua cô có ngáy không?
Có nghiến răng không nhỉ?
Cầm điện thoại nửa ngày, Vân Tri thấp thỏm gửi tin nhắn.
[ Hôm qua mình ngủ quên mất, hi vọng không quấy rầy cậu. ]
Bây giờ mới 5 giờ, có lẽ Lộ Tinh Minh còn chưa tỉnh ngủ.
Vân Tri để điện thoại di động xuống, ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong đi ra cửa chuẩn bị trông chó.
Đột nhiên hoảng hốt.
Vâm Tri vừa mới khóa cửa, Lộ Tinh Minh phía đối diện đi ra.
Anh mặc đồ thể thao màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, con ngươi đen nhánh, trên người tỏa ra một mùi sữa tắm thơm tho.
Vân Tri ngửi thử.
Là vị matcha.
“Chào cậu, buổi sáng tốt lành.” Nghĩ đến đêm qua, ngay cả chào hỏi cũng không được tự nhiên.
“Chào.”
Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ nên âm thanh của thiếu niên trầm trầm, nghe vô cùng mê người.
Lộ Tinh Minh như là còn buồn ngủ, mi mắt muốn nhắm lại. Cho đến khi gió lạnh thổi qua, ánh mắt anh mới hoàn toàn mở ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466119/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.