Editor: Thùy Linh
Sau khi tỉnh táo trở lại, Hàn Lệ bắt đầu hối hận.
Cậu cứ luôn đứng trên lập trường của bà nội mà không nghĩ là Vân Tri cũng là người bị hại.
Sau tất cả những việc đã trải qua, cô gái nhỏ nhìn như vui vẻ lại nhạy cảm, thậm chí lúc nhận đồ của ba mẹ cậu đều cảm thấy đó là một loại bố thí.
Lớn lên từ sự yêu thương của mọi người, cậu không có cách nào để hiểu được tâm cảnh của cô, chỉ biết cao thượng chỉ trích, làm lớp dũng cảm trong cô trở nên bất an khó chịu.
Hàn Lệ mạnh mẽ vò đầu, đóng cửa rời đi.
Lần này cậu qua bên phòng đối diện, mũi chân nhẹ nhàng đạp vào cửa chống trộm, sau đó lắc chân, chậm rãi chờ đợi.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra.
Thấy Hàn Lệ, ánh mắt Lộ Tinh Minh hơi lỏng, lập tức liền muốn khép cửa lại.
Hàn Lệ đưa chân dài vào chặn cửa phòng, không chút xấu hổ mà kêu: “Ông đây có chuyện tìm mày.”
“Cút, không rảnh.” Cánh tay Lộ Tinh Minh dùng sức, đem cửa đóng lại.
Chân của Hàn Lệ bị kẹp đến đau, dứt khoát chui vào.
Mắt Lộ Tinh Minh trầm xuống, đảo mắt nhìn một vòng xong cầm phi tiêu ở trên tường, lạnh giọng uy hiếp: “Mày không chịu tự đi ra ngoài thì chắc tao phải động tay động chân thôi.”
Hàn Lệ không sợ chết, khiêu khích: “Tới đi, có bản lĩnh thì giết chết bố mày đi!”
Chết tiệt.
Cái thằng này đúng là không có mặt mũi à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466117/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.