Editor: Thùy Linh
Vì thứ hai đi học lại cho nên chiều chủ nhật Hàn Lệ và Vân Tri phải trở lại trường.
Mẹ Hàn biết cô không ăn thịt cho nên kêu người mua cho cô cháo dinh dưỡng lòng trắng trứng gà, sau khi dặn dò bọn họ xong mới đưa lên xe.
Trên đường đi, Hàn Lệ không nói nhiều lời, mặt mày âm trầm đang giận dỗi.
Hai tay Vân Tri đặt trên đầu gối, hai chân khép lại, dáng ngồi ngoan ngoãn.
Cô trộm nhìn mặt của cậu, thấy Hàn Lệ không có động tĩnh gì mới chậm rãi nhích lại gần cậu thêm 1cm.
Xoát –!
Ánh mắt như viên đạn của Hàn Lệ bay tới.
Vân Tri lập tức ngồi trở về.
“Hàn Lệ, cậu còn giận hả?”
“Hừ.” Hàn lệ quay đầu đi, nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa xe, thoáng thấy biểu tình thấp thỏm của cô gái ngồi đằng sau.
“Cô, cô không biết loại quần đó là kiểu vậy mà.” Ngón tay Vân Tri kéo tay áo cậu, ra giọng dỗ dành, “Cháu trai đừng nóng giận, không phải cô đã tháo ra cho cậu rồi sao.”
Tháo ra còn có tác dụng gì nữa?
Mặt mũi của cậu cũng mất hết rồi!
Nhưng mà cũng không mệt.
Nghĩ đến Lộ Tinh Minh lúc đó bị cậu đánh thì tâm tình tốt lên một chút.
Hàn Lệ liếc mắt qua, “Rốt cuộc là trước kia cô sống trên núi nào vây? Ngay cả quần jeans phá cách mà cũng không biết, đồ nhà quê.”
Hàn Lệ cho rằng bà nội vá lại quần rách gối cho cháu trai chỉ là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466049/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.