Cận Tri Dực nhìn lịch sử cuộc gọi rồi mỉm cười bất đắc dĩ, vốn dĩ anh ta còn có chút lo lắng, nhưng rồi nghĩ lại, cô ấy chỉ là một y tá, những người đó sẽ không theo dõi cô ấy nên cũng không bận tâm nữa.
Cùng lúc đó, Giang Tiêu Tiêu ngồi trên bàn ăn mà ngẩn người.
Tối qua Cận Tri Thận không trở về, cô thật sự rất lo lắng, cả đêm không ngủ ngon giấc, sáng hôm nay thức dậy cũng không thấy anh ở nha, cảm giác bất an ấy lên đến đỉnh điểm.
Tiểu Bảo nhìn thấy hết, vội nói: “Mẹ ơi, nếu mẹ nhớ ba thì không cần ăn sáng với con đầu mà.”
Thật ra, tâm tư của Giang Tiêu Tiêu sớm đã bay đến công ty, nghe Tiểu Bảo ăn nói hiểu chuyện như thế, cô cũng không dần được lòng mình, vội vàng đi thu dọn đồ đạc, thuận tiện mang bữa sáng cho Cận Tri Thận, rồi đi thẳng đến công ty.
Bởi vì vẫn còn sớm nên trong công ty chưa có ai, Giang Tiêu Tiêu đi trên hànhlang vắng vẻ, tâm trạng thấp thỏm không thôi.
Không có chuyện gì thật đấy chứ?
Nhưng cô đi thẳng một đường đến văn phòng chủ tịch cũng không có gì xảy ra cả.
Giang Tiêu Tiêu khẽ đẩy cửa ra, thấy Cận Tri Thận đang nằm ngủ trên chiếc giường đơn sơ trong văn phòng, lông mi dài rủ xuống làm gương mặt anh trở nên tinh tế hơn hẳn. Tay anh không an phận mà vắt lên chăn, nhưng ngủ rất say.
Trái tim cô chợt xao động, không nghĩ tới anh lại đang ngủ, hơn nữa trong tình hình tồi tệ như thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685810/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.