ở một bên khác, Giang Tiêu Tiêu ngồi nhàm chán ở nhà nghịch điện thoại, mấy hôm nay Cận Tri Thận bề bộn nhiều việc, tuy cô biểu thị mình hiểu cho anh nhưng bảo cô hoàn toàn không suy nghĩ nữa thì đúng là không thể.
Tiểu Bảo thấy bộ dạng ấy của cô, không nhịn được bèn hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
Giang Tiêu Tiêu lập tức hoàn hồn, dịu giọng nói: “Mẹ không sao, con làm xong bài tập chưa?"
Chút bài tập ấy với Tiểu Bảo mà nói đương nhiên không thành vấn đề, bé gật đâu rồi hỏi tiếp: “Mẹ nhớ ba phải không a?"
Đây vốn không phải chuyện gì mất mặt, thế nên bị Tiểu Bảo hỏi trúng tim đen Giang Tiêu Tiêu cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Ừ, mẹ đang nghĩ có nên gọi ba con về nhà ăn cơm không, dù sao dạo này ba con bận quá.”
Tiểu Bảo nghe vậy thì nói luôn: "Vậy mẹ gọi điện hỏi thử đi ạ, nếu như ba bận quá thì chúng ta ăn trước thôi”Giang Tiêu Tiêu cũng cảm thấy bé nói có lý, vì vậy cô dứt khoát gọi điện cho Cận Tri Thận. “A lô? Tri Thận, tối nay anh có định về nhà ăn cơm không?”
Cận Tri Thận thoáng suy nghĩ, tuy rằng anh rất muốn về nhà nhưng hiện tại chuyện bên chỗ Cận Tri Dực vẫn chưa giải quyết xong, anh không yên tâm được, vì vậy đành phải nói với cô: “Anh không về đâu, phải sang chỗ Tri Dực một lát, em cho Tiểu Bảo ăn đi nhé, bảo người hầu làm nhiều thêm vài món ấy”.
Giang Tiêu Tiêu không thể làm gì khác hơn là dặn anh nhớ ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685809/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.