Bữa cơm chưa ăn xong thì Tô Uyển Ương và mẹ cô ta giận dữ ra về.
“Cô chú, cháu xin lỗi, cháu gây thêm phiền toái cho cô chú rồi ạ."
Giang Tiêu Tiêu đứng dậy, cúi đầu, hai tay chắp lại đặt phía trước đầy bất an vì tự trách.
“Đây không phải lỗi của cháu, cháu không cần xin lỗi cô chú." Ông Cận an ủi cô.
Bà Cận cũng phụ họa: “Đúng vậy, không phải lỗi của cháu, là lỗi của Uyển Ương kia."
Nói đến đây, bà Cận thở hắt ra một hơi: “Không ngờ Uyển Ương lại trở thành như vậy.”
"Con người rồi cũng sẽ thay đổi mà." Ông Cận vỗ lưng bà tỏ vẻ an ủi.
Ông thấy Giang Tiêu Tiêu vẫn đứng, bèn cười nói: “Tiêu Tiêu, cháu ngồi xuống ăn cơm đi. Chuyện hôm nay cháu cũng đừng để bụng."
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nhìn cụ cười ấm áp của ông Cận, sống mũi cô chợt cay cay, suýt không kìm được nước mắt.
"Cháu cảm ơn cô chú."
Giọng cô nghẹn ngào.
Nhớ đọc truyện trên Truyen88.net để ủng hộ team!
Bà Cận và ông Cận nhìn nhau, rồi nói: “Tiêu Tiêu, cháu đừng nghĩ nhiều, mau ăn đi, rồi còn lên phòng nghỉ ngơi.”
"Vâng ạ."
Giang Tiêu Tiêu ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu yên lặng ăn cơm, song trong lòng vẫn chẳng thể bình tĩnh.
Dù ông bà Cận không nói gì, thậm chí còn an ủi cô, chung quy cô vẫn cảm thấy rất áy náy.
Xem ra cô phải tranh thủ tìm lúc nào đó nói với Cận Tri Thận, cô phải dọn ra ngoài ở.
Ở một bên khác, Tô Uyển Ương và mẹ mình ra khỏi biệt thự nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685718/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.