Ngày hôm sau, Giang Tiêu Tiêu nói với ông bà Cận vê việc mình muốn dọn ra ngoài.
Bọn họ nghe cô nói đều lấy làm ngạc nhiên: “Đang yên đang lành sao lại muốn dọn ra thế? Là do cô chú làm không tốt ở đâu ư?”
“Không phải đâu cô chú, nhà mình đối với cháu đều rất tốt ạ.
Cháu đã khỏe cả rồi, cho nên không muốn quấy rây nhà mình nữa ạ”
Giang Tiêu Tiêu vội giải thích, sợ bọn họ hiểu lầm.
“Quấy rầy gì chứ, cháu cứ ở lại đây tiếp đi, muốn ở bao lâu cũng được”
Người nói câu này là bà Cận.
Giang Tiêu Tiêu khá bất ngờ, cô cho rằng bà Cận sẽ chỉ muốn cô đi nhanh nhanh thôi, dù sao bà cũng không thích cô mà.
Thật ra từ việc bà Cận bảo vệ cô trước mặt Tô Uyển Ương ngày hôm qua, cô có thể cảm giác thái độ của bà vê mình có sự thay đổi.
Nhưng cô không ngờ là sẽ đến mức này.
“Đúng đấy, Tiêu Tiêu, cháu cứ ở lại đi, có người chăm sóc cháu vẫn hơn mà”
Ông Cận cũng khuyên bảo.
“Cảm ơn cô chú ạ, nhưng cháu vẫn quyết định dọn ra ngoài.”
Thấy cô khăng khăng ý kiến của mình, ông bà Cận nhìn nhau, rồi thở dài: “Được, nếu cháu muốn đọn đi thì dọn”
Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, thử hỏi dò: “Cô ơi, cô giận cháu ạ?”
“Cô có giận gì đâu, chỉ là nghĩ vê sau trong nhà lại vắng vẻ thì thấy hơi khó chịu thôi”
Bà Cận vừa nói, vừa lắc đầu than thở, thoạt nhìn rất mất mát.
Giang Tiêu Tiêu bỗng cảm thấy mình dọn ra ngoài ở có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685719/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.