Tô Uyển Ương đến gần, khoác tay Giang Tiêu Tiêu một cách thân mật, hỏi với giọng quan tâm: “Cô Giang, vết thương của cô đã lành chưa?" "Đều khỏi cả rồi.” Giang Tiêu Tiêu rút tay lại với vẻ mất tự nhiên, cô ta như thế này quả thật khiến người ta cảm thấy bất an. Cứ có cảm giác cô ta đang suy tính chuyện gì xấu xa. Trong mắt Tô Uyển Ương hiện lên vẻ u ám, mà nụ cười trên mặt cô ta lại càng rạng rỡ hơn: “Khỏi rồi thì tốt. Tôi lo cho cô lắm đấy.” "Cảm ơn cô quan tâm." Giang Tiêu Tiêu không muốn nói chuyện với cô ta bèn đổi đề tài, cô nói với bà Cận: "Cô ơi. Tri Thận nói tối nay anh ấy phải tăng ca, không về ăn tối đâu ạ." Bà Cận nhướng mày: "Sao lại nhiều việc vậy chứ?” Trong khoảng thời gian này, bởi vì Giang Tiêu Tiêu ở đây nên ngày nào Cận Tri Thận cũng về ăn cơm đúng giờ, ngay cả Cận Trị Dực trước kia luôn vắng mặt cũng sẽ đến cùng, cả căn nhà trở nên vô cùng náo nhiệt. Hôm nay đột nhiên anh không về, bà Cận cảm thấy trong lòng không cân bằng låm. Cận Tri Thận không về? Tô Uyển Ương thầm cắn răng, sao lại vừa khéo như thế chú? Nếu anh không về thì việc cô ta làm một lát nữa chẳng phải không có ý nghĩa gì nữa ư? Lúc này, bà Cận nói với giọng bất đắc dĩ: “Nếu Tri Thận không về thì chúng ta ăn trước thôi.” Sau đó bà gọi mẹ con Tô Uyến Ương vào nhà ăn. Tô Uyển Ương nhìn bà, ánh mắt chợt lay động, bà vẫn ở đây là được. Không biết Tô Uyển Ương nghĩ gì mà lại ngồi bên cạnh Giang Tiêu Tiêu. Giang Tiêu Tiêu âm thầm để cao cảnh giác. Trực giác mách bảo cô, Tô Uyển Ương chắc chắn đang có ý đồ xấu xa nào đó. Bằng không với độ chán ghét cô của cô ta thì làm sao có thể mỉm cười ôn hòa, lại còn ngồi bên cạnh cô như thế này? Một bữa cơm bình thường giống như biến thành một bữa tiệc tràn ngập ác ý. Hơn nữa trùng hợp là Cận Tri Thận và Cận Tri Dực đều không về, còn Tiểu Bảo đi học ở lớp năng khiếu nên cũng không về nhà ăn cơm. Trong nhà chỉ còn lại cô cùng với ông bà Cận, vốn dĩ cô đã không được tự nhiên, bây giờ lại có thêm Tô Uyển Ương và bà Tô, ăn xong bữa cơm này chắc chắn cô sẽ không tiêu hóa được mất. Mới đầu, mọi người đều yên tĩnh ăn cơm, bỗng nhiên Tô Uyển Ương nói: “Cô Giang, tôi có nghe được một lời đồn về cô.” Đến rồi! Giang Tiêu Tiêu chợt căng thẳng, tức khắc cảnh giác: “Lời đồn gì co?" "Thì là.." Tô Uyển Ương ngẩng đầu nhìn ông bà Cận, lộ vẻ chần chừ: “Tôi không biết có nên nói hay không nữa.” Giang Tiêu Tiêu thầm cười khẩy, cô ta đã nói hết rồi mà còn lưỡng lự nói hay không nói làm gì nữa. Bà Cận nhìn Giang Tiêu Tiêu, rồi nói: “Uyển Ương, cháu muốn nói thì cứ nói đi, không nói cũng không sao.” Tô Uyển Ương cắn môi: “Vậy cháu nói." Cô quay đầu nhìn Giang Tiêu Tiêu: “Cô Giang, nghe nói cô từng sinh con, là thật à?" "Cạch!" Đôi đũa trong tay Giang Tiêu Tiêu rơi xuống bàn, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc trắng bệch như tờ giấy. Tô Uyển Ương thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, rồi cô ta nói tiếp: “Cô Giang, cô có thể nói cho tôi biết lời đồn này là thật hay giả không?" Tô Uyển Ương giả vờ tò mò, giống như cô ta không hề biết việc này vậy. Cả căn phòng bỗng lặng ngắt. Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hai tai ù ù, giọng nói của Tô Uyển Ương giống như vọng lại từ rất xa. Cô không ngờ Tô Uyển Ương sẽ nói ra chuyện nay ngay trước mặt ông bà Cận. Chẳng khác nào vạch trần vết sẹo xấu xí của cô ta một cách tàn nhẫn, để máu tươi chảy đầm đìa, nhìn mà ghê người. Cô nhắc bản thân đừng hốt hoảng, bằng không sẽ đúng ý của Tô Uyển Ương mất. Ngay sau đó cô bình tĩnh lại, trả lời với vẻ mặt thản nhiên: “Là thật," Có lẽ Tô Uyên Ương không đoán
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]