"Nếu không quen thì sao chị lại đồng ý cho con bé đó vào ở?" Bà Tô lại tra hỏi lần nữa.
Lại vòng lại vấn đề này.
Bà Cận suy tư trong chốc lát, cảm thấy cần phải nói rõ ràng.
Vì vậy, bà ngẫm nghĩ, nói: “Đầu tiên, cô ấy cứu Tiểu Bảo, có ơn với nhà họ Cận chúng tôi; thứ hai, nó bị thương, không có ai chăm sóc; thứ ba, con bé vào ở cũng không có nghĩa là tôi đã chấp nhận nó
“Những gì nên nói tôi đã nói cả rồi, nếu như chị hoặc Uyển Ương cảm thấy khó chịu, vậy thì tôi cũng không có cách nào khác.”
Lần đầu tiên bà Cận thấy chán ghét hai mẹ con nhà này.
Bà không thích kiểu người càn quấy.
Bà Tô cũng nhận ra thái độ của bà trở nên lạnh nhạt, bà ta cũng biết quả thật mình có hơi hùng hổ.
“Mộ Lan, tôi đến đây hôm nay không có ý gì khác. Tôi chỉ mong chỉ nhớ mình đã nói gì, dù sao nhà họ Cận và nhà họ Tô quan hệ thân thiết như thế, bởi vì một người ngoài mà khiến hai nhà xa cách cũng không ổn."
Chị ta đang uy hiếp mình đấy ư?
Bà Cận cảm thấy khó chịu, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, song cũng chẳng thật lòng vui vẻ: "Tất nhiên tôi nhớ rõ những gì mình nói. Nhưng mà Tri Thận tự có ý nghĩ của nó, người làm mẹ như tôi cũng không can thiệp được.
Ý của bà là mọi chuyện đều do Tri Thận quyết định, bà nói không chắc chắn được.
Đến lúc này bà Tô cũng hiểu, cơn giận nghèn nghẹn trong lồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685714/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.