Ông bà Cận đều rất lễ độ, liên tục bảo cô dùng bữa.
Hơn nữa có Cận Tri Dực kể đủ thứ chuyện hay ho, điều hòa bầu không khí, Giang Tiêu Tiêu ăn bữa cơm này trông thì nguy hiểm nhưng cũng coi như thuận lợi.
Cơm nước xong, Cận Tri Thận bị ông Cận gọi vào phòng làm việc, Cận Tri Dực dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi.
Giang Tiêu Tiêu bị bỏ lại đang định đứng dậy trở về phòng thì bị bà Cận gọi lại.
“Cô Giang, cô lại đây ngồi một lát đã."
Cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ."
Bà Cận ngồi xuống ghế số pha trước, thấy cô vẫn đứng yên thì vẫy tay gọi: “Mau đến đây ngồi đi.”
Giang Tiêu Tiêu đi đến, ngồi xuống ghế số pha đơn đối diện chếch với bà Cận.
Bầu không khí rơi vào yên tĩnh.
Giang Tiêu Tiêu cúi đầu, hai bàn tay giao nhau đặt trên đùi, biểu lộ sự căng thẳng của cô.
Không biết qua bao lâu, bà Cận mới lên tiếng: “Cô Giang..."
Bà chưa nói hết thì Giang Tiêu Tiêu nói ngay: “Cô à, cô có thể gọi cháu là Tiêu Tiêu."
Bà Cận sững sờ, ngay sau đó cười khẽ, cũng không từ chối: “Được, vậy cô gọi cháu là Tiêu Tiêu nhé, bằng không cứ gọi cô Giang, nghe xa cách quá."
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười.
Bà Cận suy nghĩ giây lát, rồi nói tiếp: "Cháu là một cô gái tốt, cô rất thích cháu."
Vừa nghe bà nói vậy, trong lòng Giang Tiêu Tiêu bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, sau đó bà Cận nói: “Chuyện trước kia của cháu, cô biết cả rồi.”
Biết cả rồi?
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685715/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.