Nếu không phải lần này Tiểu Bảo bị bắt cóc thì có lẽ Giang Tiêu Tiêu sẽ không trở lại thành phố Cẩm, và bọn họ cũng sẽ không đoàn tụ.
Cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà mỉm cười, có lẽ đây chính là điều mà người ta gọi là tạo hóa trêu ngươi.
Có bài học lần này, chỉ sợ cô muốn rời đi sẽ rất khó khăn.
Cận Tri Thận có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không mở miệng.
Chỉ cần cô trở lại, kỳ thực không còn quan trọng nữa cả.
“Anh đi gọi bác sĩ.” Cận Tri Thận nói.
Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Vâng.”
Nhìn anh đi ra ngoài, Giang Tiêu Tiêu mới nhắn mày, đau quá!
Bây giờ nghĩ lại tình cảnh nguy hiểm lúc đó, cô không kìm được nỗi sợ hãi trong lòng, Không biết nên vui mừng vì đối phương bắn không chuẩn, hay vui mừng vì bản thân mạng lớn, một phát súng bắn sượt qua cánh tay, tuy đau nhưng cũng chỉ bị thương da thịt.
Một phát súng khác bắn trúng bả vai, lúc đó cô vội vàng chạy trốn nên không cảm thấy đau đón, thể nhưng bây giờ hơi nhúc nhích cơ thể là đau đến mức chảy nước mắt.
Thật ra cô cảm thấy may mắn hơn cả là Tiểu Bảo bình yên vô sự.
Nếu như Tiểu Bảo có chuyện gì thì đời này cô cũng không thể tha thứ cho mình.
Đang suy nghĩ về Tiểu Bảo, một tiếng hô đầy vui sướng bỗng vang lên.
“Mẹ!”
Cô lập tức quay đầu sang thì thấy một bóng dáng nhỏ bé chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685710/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.