Nếu không phải lần này Tiểu Bảo bị bắt cóc thì có lẽ Giang Tiêu Tiêu sẽ không trở lại thành phố Cẩm, và bọn họ cũng sẽ không đoàn tụ. Cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà mỉm cười, có lẽ đây chính là điều mà người ta gọi là tạo hóa trêu ngươi. Có bài học lần này, chỉ sợ cô muốn rời đi sẽ rất khó khăn. Cận Tri Thận có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không mở miệng. Chỉ cần cô trở lại, kỳ thực không còn quan trọng nữa cả. “Anh đi gọi bác sĩ.” Cận Tri Thận nói. Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Vâng.” Nhìn anh đi ra ngoài, Giang Tiêu Tiêu mới nhắn mày, đau quá! Bây giờ nghĩ lại tình cảnh nguy hiểm lúc đó, cô không kìm được nỗi sợ hãi trong lòng, Không biết nên vui mừng vì đối phương bắn không chuẩn, hay vui mừng vì bản thân mạng lớn, một phát súng bắn sượt qua cánh tay, tuy đau nhưng cũng chỉ bị thương da thịt. Một phát súng khác bắn trúng bả vai, lúc đó cô vội vàng chạy trốn nên không cảm thấy đau đón, thể nhưng bây giờ hơi nhúc nhích cơ thể là đau đến mức chảy nước mắt. Thật ra cô cảm thấy may mắn hơn cả là Tiểu Bảo bình yên vô sự. Nếu như Tiểu Bảo có chuyện gì thì đời này cô cũng không thể tha thứ cho mình. Đang suy nghĩ về Tiểu Bảo, một tiếng hô đầy vui sướng bỗng vang lên. “Mẹ!” Cô lập tức quay đầu sang thì thấy một bóng dáng nhỏ bé chạy về phía mình. Là Tiểu Bảo. Lúc bé sắp bổ nhào lên người cô thì Cận Tri Thận đi theo sau nhanh tay xách cổ áo bé lên. “Cẩn thận chút nào! Mẹ con đang bị thương đấy!” Cận Tri Thận nói với giọng nghiêm nghi Tiểu Bảo xìu xuống ngay lập tức, nụ cười trên mặt tắt ngấm, nhưng bé cũng biết mình làm sai, bĩu môi đứng bối rối ở đó. Giang Tiêu Tiêu thấy vậy, bèn giơ cánh tay không bị thương lên gọi bé: “Tiểu bảo, tới đây nào.” Tức thì Tiểu Bảo vui vẻ ra mặt, bé chạy lên trước, đôi mắt to tròn, trong veo như nai con nhìn cô chằm chằm. Giống như sợ chỉ cần chớp mắt một cái là cô sẽ biến mất. “Tiểu Bảo lại cao hơn rồi.” Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé, mỉm cười dịu dàng. “Mẹ ơi, mẹ đã đi đâu vậy? Tại sao mẹ lại lâu về nhà thế?” Nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của Tiểu Bảo, nhất thời Giang Tiêu Tiêu không biết nên trả lời như thế nào. Tiểu Bảo bĩu môi, nói với giọng tủi thân: “Ba và chú đều nói mẹ đi công tác, nhưng mà cô hư nói là mẹ không cần con và ba nữa.” Cô hư? Giang Tiêu Tiêu cau mày: “Cô hư nào?” Cận Tri Dực cũng hỏi: “Tiểu Bảo, là cô hư nào nói với cháu như thế?” “Cô Tô đó ạ.” . ||||| Truyện đề cử: Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác ||||| Nghe được câu trả lời này, Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Dực nhìn nhau. Nói thật, không ngoài dự đoán. “Tô Uyển Ương đúng là quá đáng, sao lại nói những lời như thế với một đứa trẻ chứ?” Cận Tri Dực tức giận nói. Giang Tiêu Tiêu nhướng mày, về Tô Uyển Ương, cô cũng chẳng muốn nói gì nữa. Biết rõ Tiểu Bảo quan tâm cô mà cô ta vẫn nói ra những điều làm Tiểu Bảo đau lòng. Ngay cả một đứa bé cô ta cũng có thể đối đãi như thế, thật sự không biết cô ta còn có thể làm ra Tuy cô buộc phải làm vậy nhưng trong lòng vẫn thấy rất áy náy. “Tiểu Bảo, xin lỗi con, đều tại mẹ. Nếu mẹ không…” Giang Tiêu Tiêu nghẹn ngào, nói không ra lời. Tiểu Bảo lắc đầu thật mạnh: “Mẹ, không phải lỗi của mẹ, là do cô hư đó làm sai.” “Đúng vậy, là tại Tô Uyển Ương.” Cận Tri Dực phụ họa: “Chị dâu, không phải lỗi của chị mà.” Giang Tiêu Tiêu khẽ gật đầu: “Dù thể nào Tiểu Bảo cũng là vì đi tìm tôi nên mới xảy ra chuyện, tôi không thể chối bỏ trách nhiệm.” “Chị dâu..” “Không liên quan đến em.” Cận Tri Thận đi vào, ngắt lời Cận Tri Dực. Giang Tiêu Tiêu nhìn về phía anh, bỗng chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh, trái tim cô hoảng hốt. Cận Tri Thận bước lại gần, đôi mắt xoáy sâu vào cô: “Anh không muốn em đổ lỗi của lên người mình, chuyện này không liên quan đến em.” “Tri Thận..” Trái tim Giang Tiêu Tiêu đau xót, đôi mắt cũng đỏ hoe. Tại sao anh luôn tha thứ cho cô, luôn dịu dàng với cô như thế? Không đáng chút nào. Cân Tri Thận cầm tay cô, rồi quay đầu nói với bác sĩ đứng phía sau: “Nhờ bác sĩ.” Bác sĩ kiểm tra tổng quát cho Giang Tiêu Tiêu rồi kiểm tra vết thương, sau đó cười nói với Cận Tri Thận: “Cơ thể của vợ anh không có gì đáng ngại nữa…” Vợ? Giang Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, theo bản năng muốn lên tiếng thanh minh. Ngay lập tức cô cảm giác Cận Tri Thận véo bàn tay cô. Cô ngước mắt lên nhìn dáng cằm nghiêm nghị của anh, khẽ nhíu mày, anh… không muốn cô phủ nhận? Bác sĩ vẫn đang nói tiếp “Đừng đụng chạm vào vết thương, cũng đừng chạm vào nước, chú ý nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng.” Bác sĩ dặn dò xong rồi đi ra ngoài. Cận Tri Dực cũng tìm cớ chuôn đi, anh ta không muốn ở lại đây làm kỳ đà cản mũi. Vốn dĩ định mang cả Tiểu Bảo đi cùng, nhưng bé không muốn nên anh ta đành đi một mình. Cận Tri Thận nâng giường lên để cô ngồi tựa lên. “Em đói không?” Cận Tri Thận. “Ừm” Từ hôm qua đến giờ chưa được một hạt cơm nào vào bụng, cô đã sớm đói meo. “Tiểu Bảo, con ở lại với mẹ, ba đi mua cơm.” Tiểu Bảo đồng ý ngay: “Vâng ạ.” Cận Tri Thận vừa ra ngoài, Giang Tiêu Tiêu lập tức gọi Tiểu Bảo ngồi vào cạnh mình, rồi ôm bé hỏi những chuyện xảy ra trong hai tháng qua. Lúc Tô Uyển Ương đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu bảo tựa vào trong lòng Giang Tiêu Tiêu vô cùng thân mật, trong mắt cô ta hiện lên vẻ căm ghét. Cô ta thật sự không hiểu tại sao Tiểu Bảo lại thích Giang Tiêu Tiêu như thế nữa. Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa Tiểu Bảo sẽ nhận rõ bộ mặt thật của Giang Tiêu Tiêu. Tô Uyển Ương hít sâu một hơi, rồi cao giọng nói: “Cô Giang trông khỏe quá nhỉ. Nghe có tiếng người, Giang Tiêu tiêu và Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn. Khi nhìn thấy đối phương, nụ cười trên mặt hai người bọn họ lập tức tắt ngấm. “Cô Tôz Thái độ hờ hững của Giang Tiêu Tiêu làm cho Tô Uyển Ương rất khó chịu, suýt nổi đóa ngay tại chỗ. Thế nhưng cô ta vẫn nhẫn nhịn được, và duy trì nụ cười lịch sự trên mặt: “Nghe nói cô bị thương, nên tôi đến thăm.” Sau đó cô ta nhìn xung quanh, hỏi: “Hoa này để ở đâu được nhỉ?” Giang Tiêu Tiêu nhìn bó hoa cô ta đang cầm, tuy biết đối phương không phải đến thăm mình thật nhưng phải nói là hoa rất đẹp. “Cô để đâu cũng được.” Tô Uyển Ương đặt hoa xuống rồi hỏi tiếp: “Cô Giang không sao chứ?” “Không sao, cảm ơn cô quan tâm.” ` HH “Tiểu Bảo cũng ở đây à. Tô Uyển Ương nở nụ cười dịu dàng với Tiểu Bảo, nhưng bé “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu đi, không thèm để ý đến cô ta. Tức khắc nụ cười của cô ta cứng ngắc. Giang Tiêu Tiêu rất muốn cười, cô vội vàng đằng hắng một tiếng: “Cô Tô, đừng để bụng nhé, Tiểu Bảo còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Giọng điệu của cô giống như đang nói với con của mình, hơn nữa trong giọng nói chẳng hề có ý áy náy! Tô Uyển Ương tức điên, nhưng lại không thể thể hiện ra ngoài mà chỉ có thể cố mỉm cười gượng gạo, nói: “À, tôi không để bụng đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]