Tầm mắt của Tô Uyển Ương lướt qua lớp bằng gạc bằng bó trên cánh tay Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt cô ta như hiện lên vẻ toan tính, sau đó cô ta vờ tó ra quan tâm, hỏi: “Cô Giang, lâu rồi không thấy cô, cô đi đâu thế?”
Giang Tiêu Tiêu nghĩ đến những gì cô ta nói với Tiểu Bảo, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cô lạnh nhạt nói ra ba chữ: “Đi công tác.”
“Thì ra là đi công tác à.”
Tô Uyển Ương ra vẻ sực hiểu, rồi cười híp mắt, nói: “Tôi còn tưởng là cô và Tri Thận cãi nhau nên chia tay rồi chứ.”
Giang Tiêu Tiêu khẽ nhãn mày, cô bỗng mỉm cười: “Cô Tô thất vọng lắm nhỉ?”
Tô Uyển Ương sửng sốt, ngay sau đó cô ta hiểu ra, suýt không duy trì được nụ cười trên mặt.
Vốn dĩ cô ta định khiến Giang Tiêu Tiêu khó chịu, nào ngờ cô nhanh mồm nhanh miệng, biết đánh trả.
“Đương nhiên là không rồi. Chẳng qua trong khoảng thời gian cô không có ở đây, cô Tần cứ tác hợp Tri Thận và Lý Viện Viện mãi thôi, thế nên tôi nghĩ cô và anh ấy chia tay rồi.”
Cô ta mỉm cười nhắc đến việc này, làm cho người khác không cảm thấy có vẻ cố ý, nhưng sự thật là cô ta cố ý.
Giang Tiêu Tiêu cười: “Cô Tô, cảm ơn cô hôm nay đã để đây thăm tôi, nếu không còn việc gì khác thì mời cô về cho. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Nói thật cô không muốn lãng phí thời gian với những người không đâu, huống chi là loại người không đâu không có ý tốt này!
Có lẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685711/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.