Vu Mân thở dài, y đầu hàng trước sự cợt nhả và khiêu khích của đối phương “Thôi được rồi, đúng là em nhìn thấy anh em của mình thân thiết với người khác làm em ghen tị muốn chết đi được, thế nên sau này anh cũng bớt chọc người ta lại đi…”
Vu Khiết hốt hoảng lùi về sau, cô run rẩy nghe được cuộc đối thoại vốn không nên nghe, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
Chờ đến khi trở về nhà, Vu Khiết cuộn mình trong chăn ngu ngốc nở nụ cười ngờ nghệch, sau đó lại không cách nào kiềm chế được liền òa khóc thật to.
Vu Khiết không trách Lục Phong, dù sao đó cũng là quyết định của gã. Mấy ngày này được tiếp xúc và trò chuyện với gã nhiều hơn, không còn phải lén lút thập thò nhìn lén gã nữa, nhiêu đó thôi cũng đủ làm cô mãn nguyện rồi.
Mặc kệ những chuyện xảy ra như mơ này chính là công cụ hoàn hảo cho sự thật việc Lục Phong làm thân với cô chỉ vì chọc tức Vu Mân mà thôi, bởi trên thế giới này có vài thứ không nên thuộc về mình, cũng sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Vu Khiết liền phát hiện mắt mình sưng đỏ vì khóc quá nhiều, càng nhìn càng thấy thật dọa người. Tối hôm qua Vu Khiết vừa khóc vừa suy nghĩ nhiều lắm, cô cảm thấy dù mình đang đơn phương thích người ta, dù chưa tỏ tình với người ta bao giờ, nhưng cũng coi như là thất tình rồi.
Tuy rằng bây giờ trong lòng Vu Khiết vẫn còn nhớ thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-muon-ly-hon/2608723/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.