Vu Khiết tỉnh lại trên giường bệnh. Cô mở to mắt kinh ngạc, cố nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, thế nhưng ký ức chỉ dừng lại lúc cô đang trên đường về nhà bỗng thấy bụng thật đau, sau đó còn nghe thấy thanh âm mơ hồ quen thuộc của ai đó đang gọi tên cô.
Vu Khiết nhìn ngó xung quanh, tự hỏi đây chẳng phải là phòng y tế sao, thầm nghĩ chắc là có bạn học tốt bụng nào đó đã đưa cô tới đây.
Vu Khiết liếc mắt nhìn thấy bịch nước biển đang truyền vào tay cô thông qua kim tiêm, khẽ cắn răng thầm chịu đựng, tự hỏi vì sao từ khi vào cấp ba cô lại vô phòng y tế nhiều đến như vậy. Lúc này, chiếc rèm che giường bệnh bị bàn tay ai đó mạnh mẽ kéo ra, lại là Lục Phong.
Đúng là vào lúc Vu Khiết khó khăn chật vật nhất, không biết là vô tình hay cố ý, gã luôn luôn xuất hiện kịp thời.
Lục Phong nhìn thấy Vu Khiết đã tỉnh lại, khẽ cau mày hỏi, “Tỉnh rồi?”
Không hiểu sao Vu Khiết lại nghe ra được hàm ý tức giận của đối phương, sợ hãi theo bản năng co rụt cổ, “Cảm ơn, lại làm phiền anh rồi.”
Lục Phong lẳng lặng kéo ghế ngồi kế bên giường bệnh, gã dùng ánh mắt như đang trách móc cô rồi bảo, “Bác sĩ bảo vì cô quá lo lắng thêm việc không ăn uống điều độ dẫn đến đau bao tử, bác sĩ còn dặn từ nay cô không được bỏ bữa như vậy nữa.”
Vu Khiết ngoan ngoãn lắng nghe cũng không có ý định phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-muon-ly-hon/2608724/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.