“Chú ba, chú phải suy nghĩ kỹ lại, lỡ như cháu…
“Không có lỡ như, cũng không được phép có lỡ như!” Kiều Phong Khang cắt đứt lời nói của anh ta, liếc nhìn anh ta một cái thật sâu: “Cháu cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì gánh nặng cũng này là của cháu. Cho dù nặng bao nhiêu, cháu cũng phải đứng thẳng lưng mà gánh!”
“Còn chú, chú ba?”
“Chú?” Ánh mắt Kiều Phong Khang hơi trầm xuống, đáp xuống chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, sau đó ngẩng đầu nhướng mày: “Nỗ lực giữ gìn giống nòi với thím cậu. Đáp án này có thỏa đáng không?
Môi của Kiều Minh Đức khế giật.
Rốt cuộc cần phải nỗ lực bao nhiêu? Nỗ lực đến cả chức chủ tịch cũng không cần!
Vậy mới nói.
Vấn đề này vốn đã được định sẵn, không có chỗ cho anh ta có thêm ý kiến?
“Vậy được! Chúc chú và thím sớm có một đứa con trai! Nhất định phải mập mạp lớn lên! Đến lúc cháu bằng tuổi chú ba bây giờ thì cháu có thể bóc lột nó rồi!
Việc đó sẽ nhanh đến thôi!
“Được rồi, việc này cứ quyết định thế đi. Sắp tới sẽ thông báo cho các cổ đông, cháu về đi” Kiều Phong Khang không nói nhiều nữa, vội khoát tay.
Rõ ràng là không có chỗ cho sự thay đổi trong vấn đề này, chú ba đã quyết định, thì mười con trâu cũng không thể lay chuyển.
Kiều Minh Đức chỉ có thể thừa nhận số phận của mình, không cần làm những cuộc đấu tranh không cần thiết nữa.
Anh ta uống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243492/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.