So với cảm xúc xúc động của anh ta, biểu hiện của Kiều Phong Khang bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, cuối cùng anh nói: “Thật đáng buồn. Cậu chưa tìm ra cách thích hợp khiến người †a coi trọng cậu.”
“Đánh bại anh, lấy được Kiều Thanh chính là cách đúng đắn để khiến cho ai cũng phải nhìn tôi thán phục! Đừng quên, trong thời gian anh ở trong tù, bà lão đã rất khiêm tốn quỳ xuống đất van xin tôi!”
“Còn bây giờ thì sao?” Kiều Phong Khang liếc anh ta một cái, vẻ mặt lãnh đạm dần dần trở nên sắc bét việc không chính đáng thì chỉ khiến người ta càng coi thường cậu thôi!” Kiều Quốc Thiên siết tay thật chặt.
“Xin lỗi, anh Khang, đã đến giờ” Có người đẩy cửa bước vào, kính cẩn nói chuyện với Kiều Phong Khang.
“Ừ” Kiều Phong Khang khế gật đầu và đứng dậy.
Anh thong thả bỏ hai tay vào túi.
Xuyên qua chiếc bàn dài, anh ta nhìn Kiều Phong Khang với đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt phức tạp, có một chút cảm xúc khiến Kiều Phong Khang không hiểu.
“Tôi sẽ đợi cậu mấy năm sau ra ngoài rồi đánh bại tôi. Tuy nhiên, hãy để tôi nhắc nhở cậu …” “Nếu cậu thật sự muốn người khác coi trọng mình, thứ ngươi muốn đánh bại chưa bao giờ là tôi, mà là sự tự ti trong cậu! Muốn đánh bại người khác, trước tiên phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, thay vì dùng những thủ đoạn bất chính, phạm tội để người ta dễ dàng bắt thóp và dồn cậu vào đường cùng! ” Mỗi chữ anh nói ra đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243491/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.