Hai mắt hắn trừng lớn, đối phương rùng mình một cái, vô thức lùi lại một bước.
Ngay sau đó, cổ áo đồng phục đã Kiều Quốc Thiên túm chặt.
Vẻ mặt anh ta u ám, giống như: Satan trong địa ngục: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất không nên khiêu khích tù nhân! Giờ tôi đến chết còn không sợ, thì tội danh giết người có là gì!” Người bên kia sợ hãi kêu lên một tiếng, nhớ tới mình vẫn cầm vũ khí trong tay, lập tức càng thêm tự tin, dùi cui trong tay đột nhiên rơi xuống trên người Kiều Quốc Thiên.
Anh ta không còn chút sức lực nào, vì vậy anh ta thúc mình vào lưng Kiều Quốc Thiên, Kiều Quốc Thiên đau đớn rên rỉ, loạng choạng và lao về phía trước.
Thấy vậy, đối thủ vồ tới.
“Ông đây khiến mày điên! Khiến mày điên!” Lại là những cú đấm, đá: “Thử gắn giọng với ông đây lần nữa xeml” Kiều Quốc Thiên bị đánh ngã xuống đất, không biết là anh ta thực sự không có chút phản kháng nào, hay là anh ta thực sự không muốn phản kháng chút nào.
Khuôn mặt bị thương của anh ta dán chặt trên sàn nhà lạnh lẽo. Mắt anh ta đần mờ và trở nên tối đi.
Mơ màng, như thể anh ta nghe thấy tiếng gọi chát chúa của của bà lão, “con hoang”.
Cái tát.
Quỳ để chịu phạt.
Chỉ cần có mâu thuẫn hay tranh chấp gì với các anh chị em khác thì lỗi luôn ở anh ta….
Những ngày như vậy, anh ta đã trải qua hơn 20 năm…
“Dậy đi, chủ tịch Khang muốn gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243490/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.