Câu trả lời duy nhất cho cô luôn là một tiếng vọng trống rỗng…
Rồi ủ rũ, buồn bã, tuyệt vọng ….
Cô không dám nghĩ lại.
Cô dựa vào ngực anh, để nỗi sợ hãi trong lòng vơi đi, cô ôm anh chặt hơn nữa.
“Em khá hơn chưa?” Một lúc lâu sau, lòng bàn tay dịu dàng của Kiều Phong Khang dừng lại và anh cúi đầu hỏi cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm và gật đầu: “Ổn rồi, không sao đâu.” Du Ánh Tuyết rời khỏi cánh tay của anh một chút: “Anh ăn sáng chưa?”
“Minh Đức sáng sớm tới báo cáo công việc, anh ăn cơm cùng cậu ấy”
“Vậy thì em cũng phải mau dậy thôi. Dạo này em lười như heo.” Du Ánh Tuyết vừa nói vừa đứng dậy khỏi vòng tay anh, cô chỉ vào cánh tay nhỏ bé của mình. “Anh nhìn xem, có vẻ như em đã luôn chìm đắm một cách dễ dàng và bị anh mê hoặc.
“Vậy thì … nếu em trở thành một con lợn béo thì sao? Phùng Linh Nhi nói rằng một số cô gái trong đơn vị của cậu ấy đã mất dáng sau khi mang thai.
Nếu … em như vậy, anh có ghét em không?” Cô trông thực sự lo lắng và buồn bãt Anh cười.
Bóp khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, “Vậy nếu bây giờ anh biến dạng, phá sản, không còn gì nữa, em sẽ khinh anh sao?” Du Ánh Tuyết nhíu mày, lườm anh.
Cô nói thẳng thừng: “Em cấm anh giả định như vậy!” Gì mà biến dạng với không biến dạng, thật là xui xẻo!
Anh cười.
“Được rồi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243493/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.