Mấy ngày sau. Du Ánh Tuyết được xuất viện.
Cả người, như lột đi một lớp mỡ. ” Không có phần bụng dưới phình to, cơ thể có vẻ gầy hơn. Như thể gió thổi qua, cô cũng có thể bị thổi bay.
Trong căn hộ, cô ngồi xổm trên sàn phòng ngủ chính đóng gói hành lý. Đồ này nọ đều được gói ghém gọn gàng, mọi thứ thuộc về cô đều không sót lại.
Rất gọn gàng…
Dường như đang sắp xếp lại trái tim mình.
Trong phòng khách.
Kiều Phong Khang đang hút thuốc. Khói, cháy hết. Đến khi tay cảm thấy bỏng, anh mới từ từ hồi tỉnh.
Tàn thuốc bị dập mạnh trong gạt tàn.
Làn khói dày đặc bốc lên vướng vào mắt anh. Trong mắt, trong lòng anh, sương khói bốc lên càng ngày càng dày, dày đặc đến mức không cách nào tản ra được.
“Thưa anh.” Di Lý không khỏi lên tiếng: “Chẳng lẽ thật sự để cô Ánh Tuyết dọn đồ đạc đi sao?”
Kiều Phong Khang im lặng.
Những đầu ngón tay căng cứng, khó có thể nhận ra đang run rẩy.
ở lại bên anh, cái giá cô phải trả đã quá thảm…
Anh đặt tàn thuốc xuống, đứng dậy, bước vào phòng.
Nhịp bước, nặng nề. Bóng lưng, tiêu điều.
Hai mắt dì Lý đỏ hoe, chưa bao giờ thấy anh tiêu điều và cô đơn đến thế.
Khi Du Ánh Tuyết xếp quần áo vào vali, cảm thấy rõ ràng có một bóng đen bao trùm.
Hơi thở chỉ ngừng chút lát, rồi sau đó…
Tiếp tục bận rộn.
Kiều Phong Khang ngồi xuống đối diện với cô.
Hồi lâu. Cả hai đều không nói gì.
Sau đó, anh đưa hai túi tài liệu cho cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243324/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.