Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mờ mịt, thậm chí không nhìn rõ mặt người đàn ông. Nhưng, từng câu từng chữ lọt vào tai hết sức rành rọt. Nước mắt giàn giụa. Làm ướt vỏ gối. Giống như làm lễ truy điệu cho đứa trẻ, như làm lễ truy điệu cho tình yêu đã đi vào đường cùng của bọn họ, những giọt nước mắt, không thể kìm được nữa… Tại thời điểm này, hết thảy cũng nên kết thúc… Cô biết. Anh, cũng thế. Khi Du Ánh Tuyết từ từ tỉnh dậy, Kiều Quốc Thiên đang ngồi trong phòng bệnh. Anh ta im lặng ngồi đó, nhìn cô. Cả phòng chỉ có anh ta. Ánh mắt hai người chạm nhau, Du Ánh Tuyết nghĩ đến những tấm ảnh đó, trong mắt hiện lên một tia hận ý. “Cháu tỉnh rồi” Kiều Quốc Thiên nói, giọng hơi khàn. Du Ánh Tuyết dùng sức chống người ngồi dậy, ép mình xuống giường. Kiều Quốc Thiên cũng đứng dậy theo. Sự hận thù trong mắt cô không thể rõ ràng hơn. Cô từng bước đi về phía Kiều Quốc Thiên. Vì quá yếu nên cả người lảo đảo như sắp ngã. Kiều Quốc Thiên đưa tay ra giúp cô, nhưng nửa chừng lại thu tay bề. “Ừ” Kiều Quốc Thiên không có ý phủ nhận: “Thuốc mê loại mạnh, nhưng..” “Bốp!” Một âm thanh giòn giã cắt ngang lời của Kiều Quốc Thiên. Du Ánh Tuyết vung tay lên, cũng không biết sức từ đâu, gần như nhảy dựng lên tát anh ta một cái thật mạnh. Không hề có gì báo trước, Kiều Quốc Thiên đã bị tát đến mức lảo đảo, hít một hơi sâu, mới có thể đứng vững. Đợi đến
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]