Dì Lý không dám chậm trễ, không thèm bận tâm nữa: “Để tôi, ở đây chỉ có một mình tôi thôi”
Xoẹt, ký tên vào.
Nước mắt Du Ánh Tuyết rơi từ ra từ hốc mắt, làm ướt gối.
Cô biết… Giờ đây, đứa con của cô… thực sự đã hoàn toàn biến mất…
Cửa phòng phẫu thuật đóng rầm, đèn sáng lên.
Lúc Kiều Phong Khang tới nơi, anh chỉ thấy cánh cửa đóng chặt.
“Anh Khang Dì Lý đứng dậy chào.
“Cô ấy… muốn bỏ đứa bé sao?” Hai mắt Kiều Phong Khang đỏ hoe, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, bước nhanh tới: “Tôi cấm cô ấy bỏ con của chúng tôi!
Vì giận anh, nên muốn bỏ đứa bé sao? Không! Anh không cho phép! Nếu đứa trẻ không còn nữa, giữa bọn họ… sẽ không còn… hoàn toàn không còn… Anh vô cùng rõ!
“Không phải như vậy… thưa anh, anh bình tĩnh một chút”. Dì Lý ngăn lại: “Cô ấy là một người mẹ, làm sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé? Đứa bé đã không còn nhịp tim từ lâu… đã sớm không còn… Cô Ánh Tuyết hiện đang mất rất nhiều máu, ở trong đó cấp cứu… Nếu không lấy đứa bé ra, cô ấy sẽ chết!” Dì Lý nghẹn ngào nói.
Hai ngày nay, sự sợ hãi và đau đớn của Du Ánh Tuyết, trừ chính cô chịu đựng, không ai có thể rõ ràng hơn.
Như trải qua đả kích quá dữ dội, Kiều Phong Khang ngả nghiêng, loạng choạng lùi lại một bước.
Cơn đau dữ dội, quét qua cả người anh.
Nhịp tim đứa trẻ đã sớm không còn đập…
Mất rất nhiều máu…
Cô ấy sẽ chết… Mỗi lời như một cái búa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243322/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.