“Nói gì thế, muốn đưa Tô Hoàng Quyên đi cũng không tới phiên Quốc Thiên. Thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, mau đi thăm bà cụ đi” Kiều Vân Nhung thấy tình hình ngày càng xấu hổ thì tranh thủ thúc giục Kiều Phong Khang đi vào trong.
Cho đến khi bóng dáng của Kiều Phong Khang biến mất hoàn toàn thì Tô Hoàng Quyên mới ngẩng đầu lên nhìn Kiều Quốc Thiên.
Cô ta hoảng loạn.
Chỉ sợ là Du Ánh Tuyết đã nói hết tất cả. Chỉ sợ rằng anh đã biết chuyện của cô ta và Kiều Quốc Thiên ở vườn đêm hôm đó. Nếu như anh không phát hiện ra thì Du Ánh Tuyết cũng đã nói cho anh biết.
7 giờ. Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn thời gian, cổng vẫn không có tiếng động gì.
Dì Lý nói: “Hay là cô ăn trước đi? Không ăn thì đồ ăn lạnh hết rồi.”
“Chờ thêm chút đi.” Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Tôi vẫn chưa đói.”
Bây giờ cô ăn rất nhiều, chiều nay ăn không ít hoa quả, vẫn có thể chịu thêm một chút.
Cô kiên trì nên dì Lý cũng không nói thêm gì, chỉ mang đồ ăn đi hâm nóng.
Du Ánh Tuyết ngồi cạnh bàn chờ, qua nửa giờ thì cô cầm điện thoại bàn lên gọi điện thoại.
Nhưng. Vẫn không gọi được.
Từng cuộc lại từng cuộc, tiếng máy móc lạnh lùng vang lên bên tai Du Ánh Tuyết, khiến cho trái tim của cô trầm xuống.
Cô để điện thoại xuống, bỗng dưng cảm thấy rất không yên.
“Không gọi được à?” Dì Lý thấy vẻ mặt cô rất khó coi thì hỏi.
Du Ánh Tuyết nói: “Vâng.” Giọng nói buồn buồn.
Lần trước, anh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243299/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.