Không có tin tức về anh cả. Ở một nơi khác.
Trong phòng của bà cụ, Kiêu Phong Khang hỏi: “Bác sĩ, tình hình của bà cụ thế nào rồi?”
“Bệnh nhân bị bệnh, cộng thêm tuổi tác lớn, gần đầu buồn bực không tiêu, cho nên khó tránh khỏi bệnh cũ tái phát. Gần đây để cho bà cụ ở khu nông thôn này giải sầu một chút đi. Con cháu như mấy người đừng chọc cho bà cụ tức, mọi người phải ở bên bà cụ, tâm trạng tốt thì bệnh cũng tự nhiên tốt lên.”
“Cảm ơn, tôi tiễn anh ra ngoài nghỉ ngơi.”
“Vậy cảm ơn anh Khang”
Bác sĩ riêng cầm theo một cái rương đi theo Kiều Nam Thành ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Kiều Phong Khang ngồi với bà cụ, bà cụ nằm trên giường thấy con trai thì muốn chống người dậy.
Bởi vì chuyện của Du Ánh Tuyết và mẹ cô nên Kiều Phong Khang vẫn có chút khó chịu trong lòng với bà cụ. Nhưng bà cụ cũng rất khổ sở, người con trai là anh đều biết hết.
Lúc thi thể của thằng tư bị thiêu đến không nhìn ra hình người được ôm ra từ đám cháy thì bà cụ đã ngất đi tại chỗ. Từ đó sầu não uất ức mấy năm trời mới thoát ra được.
Sự đau khổ của việc mất chồng mất con sâu tận tâm khảm.
“Mẹ đừng lộn xộn.” Kiều Phong Khang đưa tay đỡ bà cụ rồi lấy gối để bà tựa lên.
Sau khi điều chỉnh tư thế xong thì bà cụ cầm lấy tay của Kiều Phong Khang.
Tay của bà cụ lạnh buốt, Kiều Phong Khang đau lòng cầm lấy chăn tủ tay bà ấy lại.
“Trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243300/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.