“Đừng gấp, chúng ta sẽ không đi bệnh viện.”
“Như vậy sao được? Nhất định phải.”
“Nhưng tôi không có chỗ này thấy không thoải mái cả, tôi rất khỏe” Du Ánh Nguyệt ngắt lời anh, cười với anh: “Thật ra. lúc nãy tôi chỉ cảm giác được nó động trong bụng tôi mà thôi…”
Nghĩ lại cảm giác vừa rồi, hốc mắt trở nên nóng ẩm.
Kiều Phong Khang thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lãnh đạm bình thường lúc này cũng hiện lên ánh sáng.
Anh đặt Du Ánh Tuyết xuống, ngồi xổm xuống, quàng tay qua eo cô, áp tại trái vào bụng cô.
“Nó còn động không? Có thể cảm giác được không?”
Anh đang lắng nghe rất chăm chỉ.
Du Ánh Tuyết nhìn anh, thấy bộ dạng của anh giống như trẻ nhỏ được ăn kẹo.
Cô cười.
Tiếc nuối nói: “Bây giờ tôi không cảm giác được.”
“Không cảm nhận được?” Anh nhướng mày.
Dường như không muốn bỏ cuộc, anh vẫn áp tai vào bụng cô.
Du Ánh Tuyết cười sâu hơn và cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Thật tốt. ít nhất, đứa con trong bụng cô đang phát triển tốt.
Dì Lý vội vàng đi ra ngoài, bà cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng này trong thang máy: “Làm sao vậy? Sao cậu không rời đi? Mau đi, đừng lãng phí thời gian”
Bà vừa nói vừa nhận thang máy.
Kiều Phong Khang đưa tay ngắn thang máy lại, bế Du Ánh Nguyệt ra ngoài.
“Di Lý, mở cửa đi, chúng tôi không đi bệnh viện nữa.”
“Tại sao không đi bệnh viện? Đừng lộn xộn, chuyện này không qua loa được.”
Du Ánh Tuyết cười, nhìn dì Lý qua bờ vai của anh: “Sợ bóng sợ gió một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243297/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.