Bà chủ nhà ngồi một lát, thấy tình hình rối rắm như thế cũng không dám ở lâu, đành lên tiếng rời đi.
Toàn bộ căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, chỉ có đôi mắt luôn luôn mở ra đã bán đứng tâm trạng lúc này của Lâm Vân Thanh.
Trước cửa, bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình cao lớn.
Du Ánh Tuyết khẽ ngẩng đầu lên. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Bóng người quen thuộc đột nhiên đập vào mắt cô.
Giống như nơi vị trí mềm mại nhất trong ngực vừa bị chạm vào, tất cả những đau đớn khổ sở khi nhìn thấy anh đều được thu lại, vô cùng yên tâm.
Du Ánh Tuyết nhìn thấy anh, chóp mũi lập tức chua xót.
Gần như cô lập tức muốn xông qua đó, vùi đầu vào ngực anh.
Lâm Vân Thanh cũng nhìn thấy anh, trong ánh mắt đều tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Kiêu Phong Khang khẽ vuốt cằm, chào hỏi bà ấy: “Dì Thanh”
Anh cũng không để ý đến Lâm Vân Thanh không hề mời mình vào cửa, Kiêu Phong Khang tự mình bước đến bên cạnh Du Ánh Tuyết.
Kể từ khi anh xuất hiện, đến khi anh bước đến gần cô lúc này, tâm mắt Du Ánh Tuyết vẫn luôn si ngốc dừng trên người anh.
Biết rõ mẹ không thích bọn họ ở bên nhau, nhưng mà…
Người đàn ông này có một loại ma lực giống như khoác ánh hào quang vậy, khiến cho cô không thể dời mắt đi được.
“Đứng lên đi” Kiều Phong Khang giơ tay bắt lấy cánh tay Du Ánh Tuyết.
Chân mày anh khẽ nhíu lại, làm sao anh nhẫn tâm để Du Ánh Tuyết chịu khổ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243222/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.