Trong lúc hai người đang trò chuyện, Du Ánh Tuyết đi ra.
Sự vui vẻ trên mặt Lâm Vân Thanh lập tức thu lại, thay vào đó là giả vờ lạnh lùng.
Du Ánh Tuyết bưng lấy hai ly trà nóng, đầu tiên là rót cho bà chủ nhà một ly, sau đó lại đưa ly khác cho mẹ.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Lâm Vân Thanh, thấy bà ấy vẫn xụ mặt như cũ thì trong lòng lại hơi lo lắng bất an.
“Mẹ, con để nước của mẹ ở đây nhé, đợi một lát nguội bớt thì sẽ đút cho mẹ.”
Du Ánh Tuyết đặt trà nóng lên đầu giường.
Trong lòng Lâm Vân Thanh thâm hạ quyết tâm, bà ấy đưa tay ra trực tiếp hất văng ly nước xuống đất.
“Choang” một tiếng, âm thanh chiếc ly bị đập tan nát.
Nước nóng vang khắp nơi.
Tung tóe đến trên tay Lâm Vân Thanh, lập tức khiến cho làn da bà ấy đỏ bừng lên.
Du Ánh Tuyết vô cùng kinh ngạc, cô vội vàng tỉnh hồn lại rồi hô lên: “Mẹ, để con xem vết thương của mẹ một lát đi”
Bà chủ nhà cũng sững sờ.
“Không cần” Lâm Vân Thanh đẩy tay cô ra, gương mặt tràn đầy lạnh lùng: “Con không cần còn phải thương 3 1U xót, chúng ta không có quan hệ gì cả.
Chỉ cần nhìn sơ thì Du Ánh Tuyết đã thấy bàn tay mẹ bị nóng đến đỏ bừng.
Trong lòng cô lập tức đau nhói, Du Ánh Tuyết nhanh chóng đứng thẳng người lên đi lấy hộp thuốc mang về từ bệnh viện.
Cuối cùng, bên trong chỉ tìm được một hộp thuốc mỡ.
“Mẹ, mẹ tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243221/chuong-177.html