*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tài xế nhìn Du Ánh Tuyết được Kiều Phong Khang ôm vào ngực, lo lắng hỏi: “Cô Kiều không sao chứ?”
Du Ánh Tuyết xấu hổ, sau khi được Kiều Phong Khang nhét vào chỗ ngồi phía sau mới lắc đầu. Giống như sợ tài xế hiểu lầm, cô như giải thích nói: “Chỉ là làm mất giày nên mới...”
Kiều Phong Khang nặng nề liếc cô một cái, mấy lời còn sót lại của cô liền yếu ớt nuốt ngược lại.
Được rồi.
Giải thích cái gì chứ?
Ngược lại càng giống như là... Giấu đầu hở đuôi.
Xe chạy về hướng khu biệt thự.
Dường như bầu không khí kỳ diệu ban nãy trên tàu điện ngầm kéo dài tới lúc này, tràn ngập trong không gian hạn hẹp.
Lúc trước bị tình hình ép thành như vậy, Du Ánh Tuyết không cảm thấy xấu hổ đến thế.
Nhưng bây giờ trong không khí yên tĩnh, Kiều Phong Khang lại ở bên cạnh mình, mọi cảm xúc đều trở nên trần trụi, trái tim thì lại đập loạn “Thình thịch thình thịch”.
Cô liếc mắt, lén nhìn Kiều Phong Khang.
Anh đang cúi đầu xem văn kiện, sườn mặt lạnh nhạt khiến cô không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào.
“Chú ba.”
Cô suy nghĩ một chút, mở miệng.
“Ừ.” Kiều Phong Khang không ngẩng đầu lên.
“Ban nãy, sao chú lại xuất hiện trong tàu điện ngầm?”
Du Ánh Tuyết không nhịn được vẫn muốn xác thực.
Nhưng rồi cô lại cảm thấy, thật ra đáp án đã sớm rõ ràng.
Kiều Phong Khang gấp văn kiện lại, ghé mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243082/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.