*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Du Ánh Tuyết bắt máy áp vào tai.
“Ở đâu?”
Cô còn chưa mở miệng, bên kia, giọng nói của Kiều Phong Khang đã truyền tới.
Du Ánh Tuyết bị chen tới không thở nổi, cho dù tàu điện ngầm có mở điều hòa cũng cực kỳ nóng. Thậm chí còn có mùi hương khó ngửi hun cô tới hoa mắt váng đầu. Hồi lâu sau vẫn không thể nói đàng hoàng một câu.
“Sao lại ồn ào như vậy?”
Anh lại hỏi.
“Cháu đang ở trong tàu điện ngầm.” Du Ánh Tuyết khó khăn lắm mới nghẹn ra được mấy chữ.
“Về nhà bằng tàu điện ngầm?”
Rõ ràng giọng điệu anh không vui cho lắm.
“Vâng ạ.”
“Sao không ở dưới công ty chờ tôi?”
“Cháu sợ không tiện lắm, ở công ty người đến người đi.”
“Đi tàu điện ngầm thì tiện hả?”
Càng bất tiện hơn! Bây giờ cô hối hận muốn chết!
Mặt mày Du Ánh Tuyết đau khổ.
“Bây giờ cháu đang đứng đâu?”
“Để cháu xem thử.” Du Ánh Tuyết chật vật ngẩng đầu, liếc hướng dẫn trên đầu: “Trạm tiếp theo chính là quảng trường Hoa Sen, chú ba, bên chỗ cháu rất đông người, không tiện nghe, tạm thời cúp… Á!”
Hai chữ “Cúp máy” còn chưa nói xong, bàn tay cầm điện thoại của cô đã bị hành khách chen vào cửa đụng mạnh vào.
Du Ánh Tuyết không cầm chắc, điện thoại tuột ra khỏi tay, vướng vào đám đông vài cái rồi rơi xuống đất.
Du Ánh Tuyết khom người lần mò, bị người ta đụng cho ngã trái ngã phải thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243081/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.