*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn màn hình đen ngòm, Du Ánh Tuyết rối rắm trong chốc lát mới cong môi, giả bộ như không có chuyện gì xoay người.
“Chú ba, trả điện thoại lại cho chú này.”
Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng.
Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn đưa di động tới trước mặt Kiều Phong Khang, nhưng anh hoàn toàn không có ý muốn nhận, chỉ nhếch mắt, mặt không thay đổi nhìn cô.
Ánh mắt kia, tĩnh mịch, nặng nề, giống như kết băng, lạnh đến mức khiến Du Ánh Tuyết chợt cảm thấy không thở nổi.
Trên mặt gần như bị đóng băng.
Cuối cùng, trước khi mọi thứ bị hủy hoại trong chốc lát, cô khẽ đặt điện thoại lên bàn: “Cảm ơn chú ba, cháu không quấy rầy chú nữa, cháu ra ngoài trước đây.”
Dứt lời, Du Ánh Tuyết không dám dừng lại dù chỉ một bước, xoay người đi ra ngoài.
Ngay sau đó.
Một tiếng “Bộp” thật lớn đột nhiên vang lên phía sau, quyển sách dày bị đập mạnh xuống bàn.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, âm thanh đột ngột kia khiến trong lòng Du Ánh Tuyết hốt hoảng, bỗng nhiên sợ hãi.
Bước chân không khỏi nhanh hơn một chút.
Tay vừa đặt lên nắm cửa, muốn kéo cửa ra, lao ra ngoài.
Nhưng vừa kéo được một khe hở rất nhỏ, bất chợt sau lưng thò tới một cánh tay dài, dùng sức đè vào cửa, cánh cửa nặng nề khép lại lần nữa, phát ra một tiếng trầm đục.
Sau lưng, nhiệt độ kinh người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243083/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.