Lâm Vãn loạng choạng bước ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài trời đã tối đen, tính sơ sơ thì cũng đã qua thời gian chạy marothon đường dài, đương nhiên là Chu Ngưng không làm theo lời mà mình nói rồi.
Lâm Vãn cảm thấy mình mệt mỏi hẳn đi, gió thổi vào ống quần cậu, nó quấn lấy đôi chân đang nhức mỏi hơn cả chạy marathon của cậu.
Người đàn ông đã ăn no với tay tới đỡ lấy cậu, kéo lấy cái nơ trên cổ cậu —— đây là thứ duy nhất mà anh để lại trên người cậu khi lâm trận, à, còn có thêm một đôi vớ nữa.
"Muốn anh cõng sao? Hay muốn anh ôm? "
Lâm Vãn lắc đầu, cậu chưa yếu đuối đến mức đó. Cậu cúi đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với anh: Lần sau đừng làm như thế nữa.
Lâm Vãn vội vàng đi trước, cậu sợ nhìn thấy anh thì lại nhớ tới những hình ảnh xấu hổ vừa rồi.
Chu Ngưng không biết là cậu đang nói chuyện về cái nơ hay là đang nói chuyện vừa rồi anh đánh dấu cậu nữa. Nơ là một câu hỏi vui, nhưng đánh dấu là một câu hỏi rất quan trọng, anh phải hỏi rõ ràng mới được.
Anh bước nhanh lên chặn đường cậu: "Đừng làm gì cơ? "
Chu Ngưng quyết định hỏi một câu hỏi rất quan trọng, "Anh không hiểu lắm, có phải là anh không được đánh dấu nữa không? "
Lâm Vãn vội vàng lắc đầu, cậu vô thức đưa tay sờ lên gáy, nơi đó vẫn còn vươn lại hơi ấm của Chu Ngưng: Em thích được đánh dấu.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cam/2821600/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.