Chu Ngưng ngủ rất ngon, điều duy nhất mà anh thấy không vừa lòng chính là ngủ dậy mà không nhìn thấy Lâm Vãn, anh hận mình không thể ôm ôm rồi hôn hôn cậu.
"Tiểu Vãn... Thật là, sao lại dậy sớm như vậy chứ. "
Chu Ngưng cầm điện thoại di động làm gương, đầu tóc anh có hơi bù xù, anh nằm xuống giường rồi nói lớn, "Vợ ơi, em vào đây chút đi. "
Thật ra thì cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là anh muốn hôn Lâm Vãn để chào đón một ngày mới tràn đầy sảng khoái thôi. Gần đây anh rất thích để cho Lâm Vãn thắt cà vạt cho mình.
"Tiểu Vãn, Tiểu Vãn?"
Anh gọi vài lần nhưng lại không thấy Lâm Vãn chạy vào như thường ngày, bên ngoài rất im lặng. Hôm nay Chu Ngưng chỉ có thể rời giường trong sự mất mát.
Anh theo thói quen nhìn về phía phòng bếp, trên bàn có rất nhiều món ăn, là phần ăn dành cho ba người. Anh lại quay sang nhìn vào phòng khách thì thấy Lâm Vãn đang ngồi cạnh Chu Độ chơi game, tai còn đeo thêm tai nghe.
Anh vốn lo bọn họ sẽ không chung sống hòa thuận được, kết quả là không cần anh phải nhúng tay vào, chỉ sau một đêm là có thể giải quyết xong mọi chuyện.
Trong lòng Chu Ngưng không khỏi cảm thán. Anh là một người rất dễ cảm thấy hạnh phúc, có đồ ăn ngon, gia đình hòa thuận, anh làm sao có thể không vui cho được.
Anh im lặng chờ bọn họ chơi game xong thì anh mới đi tới tháo tai nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cam/2821597/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.