“Tối hôm qua tao không làm gì kỳ quặc chứ.”
Sau khi tỉnh rượu, anh chỉ thấy cuộc đối thoại giữa bản thân với Du Dực dừng tại lúc cô nói muốn tới ăn cơm với anh. Sau đó còn có một cuộc gọi dài đến 24 phút, lại là chính anh gọi. Nhưng anh đã hoàn toàn quên mất nội dung.
Tưởng Dục Thần vừa mới tỉnh đã nhận được cuộc gọi của Mạnh Ngọc.
“Chắc là không, tối qua mày luôn gọi Du Dực, nói khoảng 12 nghìn câu anh rất nhớ em thôi.”
“……” Sau đó đã bị cúp máy.
“Thằng hâm.” Anh ấy ném điện thoại lên sô pha rồi tiếp tục ngủ.
Bên này, Du Dực mới họp sáng xong, cô đọc được tin nhắn Mạnh Ngọc gửi tới: “Tối qua anh uống say.”
Nghĩ đến cuộc gọi tối qua, cô thực sự vừa muốn khóc vừa muốn cười. Lúc ấy hình như anh đã về đến nhà, nhưng làm thế nào anh cũng không cúp máy mà cứ quấn lấy cô như một đứa trẻ, cuối cùng cô đành phải nhẫn tâm dập máy trước.
“Chà, có phải Tiểu Du đang yêu không, cười hạnh phúc quá.” Giáo viên cùng văn phòng hỏi cô.
Cô sờ mặt mình: “Rõ ràng lắm hả?”
“Chứ còn gì nữa, cô làm việc ở đây mấy năm, lần đầu tiên tôi trông thấy nét mặt này của cô đó.”
“Vâng, tôi mới quen bạn trai không lâu.”
“Bảo sao, đang giai đoạn yêu đương nồng nhiệt mà, aiz, bạn trai cô là người ở đâu thế? Người địa phương hả?”
“Vâng, anh ấy là bạn cấp 3 của tôi.”
“Ồ, thanh mai trúc mã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ca/2502280/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.