“Có người đi qua.” Du Dực đẩy anh ra, môi bị gặm sưng lên.
Đây chính là cái giá phải trả cho sự xúc động của cô.
Quay lại hai mươi phút trước, cô chuẩn bị xuống xe về nhà, bỗng trông thấy ánh mắt mong chờ của “Cún con” trên ghế lái.
Vì thế cô ghé sát vào Mạnh Ngọc hỏi: “Anh từng hôn bao giờ chưa?”
Cô không cần đáp án của anh, chỉ cần anh hôn.
Không biết ai đã chạm môi trước, chỉ biết môi của con gái mềm mại như thạch trái cây vậy, khiến người ta không kiềm chế được muốn phá nát, muốn cắn xé, để lộ mặt nguyên thủy nhất để nếm vị ngọt của cô.
Anh hấp tấp cạy hàm răng cô ra, đầu lưỡi trượt vào trong khoang miệng. Chiếc lưỡi mềm mại ướt át tựa như rắn nước quấy phá trong khoang miệng, sau đó quấn lấy đầu lưỡi cô, kéo ra ngoài mút mát đến tê dại.
Mạnh Ngọc buông cô ra, Du Dực thấy bờ môi anh đỏ bừng, chẳng biết do son của cô hay là vừa rồi bị gặm.
“Anh đưa em lên nhé?” Giọng nói của anh trầm thấp hơn so với bình thường.
“Vâng.” Cô không hề cố ý, chẳng qua đúng lúc liếc mắt trông thấy thứ nằm giữa hai chân anh đang phồng lên thôi.
Khu nhà cũ không có thang máy, cô sống trên tầng năm, đèn cảm ứng bằng âm thanh của mấy nhà tầng dưới đều bị hỏng. Trong bóng tối, Mạnh Ngọc một tay nắm cô một tay bật đèn pin.
“Tới rồi.” Cô chỉ vào căn hộ bên trái.
Nhưng mà bàn tay đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ca/2502278/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.