Ăn sáng xong thì Thẩm Bồi chuẩn bị đi.
Đàm Bân thức dậy, vờ như không thấy anh, không thèm nhìn anh lấy một cái, cũng không nói câu nào.
Thẩm Bồi thầm thở dài, vơ lấy ba lô, chuẩn bị thay giày rời đi.
Dây giày buộc quá chặt, mãi mới tháo được ra, trán anh lấm tấm mồ hôi, loay hoay mãi anh vẫn chưa xỏ được chân.
Từ nhỏ Thẩm Bồi đã không buộc được dây giày, từ trước đến giờ đều do mẹanh hoặc bà vú giúp anh thắt dây giày lỏng để anh có thể cho chân vào dễ dàng. Nhưng giày đi du lịch lại khác, nếu không buộc chặt dây giày thìsẽ tệ hại vô cùng. Anh lại không muốn chường mặt ra nhờ Đàm Bân giúp đỡ, hết cách, anh đành tự mình xoay xở.
Đàm Bân không thể chịu được nữa, bèn chạy đến cướp lấy đôi giày, tháo dây giày rồi ném trả lại xuống chỗ chân anh.
Thẩm Bồi nhếch khóe môi nhìn cô, không nhúc nhích.
Nội tâm Đàm Bân giằng xé, cô tự mắng mình: “Chết tiệt, không được tích sựgì”, nhưng vẫn quỳ gối xuống sàn nhà, giúp anh đi giày rồi buộc chặt dây lại. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên mũi cô, trái tim Thẩm Bồi đậploạn xạ, anh vuốt tóc cô, nói: “Chuyện tối qua… anh xin lỗi.”
Đàm Bân thắt một cái nơ trên giày cho anh, ngắm lại một lần nữa rồi nói: “Xa nhà, anh phải tự chăm sóc mình đấy.”
Thẩm Bồi ôm lấy cô, hôn lên trán cô rất lâu. Đàm Bân giương mắt, trán haingười được bóng tối che khuất, cô nhìn thấy lông mi Thẩm Bồi giật giậtliên hồi, mắt ướt nước.
Anh nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-van-phong/26673/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.