Chương trước
Chương sau
Bỗng dưng ánh đèn trong phòng cấp cứu đột ngột tắt, không gian bỗng chốc chìm vào sự tĩnh lặng nặng nề.

Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, Tống Nhược An ngay lập tức chạy lại chỗ của bác sĩ để hỏi tình hình hiện tại của Đàm Tôn Diễn: "Bác sĩ, anh ấy sao rồi?"

"Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi"

"Nhưng sức khỏe không đảm bảo do sự cố lần trước vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cần ở lại phòng hồi sức để quan sát một thời gian" Bác sĩ thông báo, giọng điềm tĩnh.

"Cảm ơn bác sĩ"

"Lần này, anh ấy thật sự may mắn, phúc lớn mạng lớn. Cảm ơn trời đất, mọi chuyện đã ổn rồi" Tống Nhược An hít một hơi dài, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng, như một cơn mưa rào xua tan mọi căng thẳng. Mặc dù cuộc chiến sinh tử vẫn chưa hoàn toàn qua đi, nhưng ít nhất, một tia hy vọng đã le lói trở lại.

Đến hai ngày sau Đàm Tôn Diễn mới tỉnh dậy, mi mắt hé mở, Đàm Tôn Diễn nhìn thấy một căn phòng trắng toát, hơi thở vẫn còn gấp gáp, đôi tay buông thống bên giường. Mặt anh đau nhức, đôi mắt lờ mờ chưa thể thích nghi với ánh sáng xung quanh.

Cảm giác như một cơn mưa lớn vừa ập đến, cuốn trôi mọi thứ, chỉ để lại sự trống rỗng. Anh cố gắng cử động nhưng thân thể như bị khớp lại, từng cơn đau nhói xuyên qua từng lớp da thịt.

Thế nhưng, dù có mệt mỏi đến đâu, một điều không thể chối bỏ là tâm trí Đàm Tôn Diễn lại đang trở về với quá khứ sau cú va chạm xe hai ngày trước, bây giờ mọi thứ hiện hữu không phải những ký ức vụn vặt, mà là những gì anh đã từng bỏ qua, từng hiểu sai, từng cố tình làm lơ.

Ngay lúc này, trong khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng, Đàm Tôn Diễn nhớ lại tất cả. Anh không còn mơ hồ nữa, mọi hình ảnh, mọi cảm xúc bỗng chốc quay về như dòng nước lũ đổ ập về tâm trí anh.



Đặc biệt là bảng số xe cố tình đâm thẳng vào Tốn Nhược An, khoảnh khắc đó anh chẳng thể nào quên mà còn nhớ rất rõ.

Đàm tôn khẽ thở dài, cảm giác như một tảng đá lớn vừa được nhấc ra khỏi lồng ngực.

Anh hiểu rồi, tất cả những sự kiện dường như chẳng có liên kết trước đây giờ đã trở nên rõ ràng

Cô gái ấy, Ôn Như Ngọc, không phải là người anh yêu. Cô chỉ là một phần trong quá khứ đầy đau khổ, đầy tự tôn mà anh luôn cố gắng bảo vệ, thậm chí không chịu đối diện mà thôi.

Cô ta trong mắt anh, có thể từng là người anh cần phải bảo vệ, phải yêu thương. Nhưng hóa ra, cô chỉ là một phần ký ức đớn đau, một mảnh vỡ mà anh không thể hàn gắn được.

Anh giờ đây nhận ra, tình cảm mà anh tưởng chừng như sâu đậm với Ôn Như Ngọc không phải là tình yêu thực sự. Đó chỉ là sự ám ảnh của quá khứ, một sự trốn chạy khỏi những điều mà anh không thể thay đổi.

Cảm giác về Ôn Như Ngọc, nó chỉ là sự sụp đổ của một niềm kiêu hãnh, của một cái tôi quá lớn trong anh. Đó chỉ là cảm giác của sự thiếu thốn, của sự thất bại.

Nhưng bây giờ, khi mà những ký ức đó đã được soi rọi rõ ràng, Đàm Tôn Diễn nhận ra tình yêu đích thực của mình là Tống Nhược An.

Ngay giây phút cô quyết định rời đi ngày hôm ấy cả thế giới của Đàm Tôn Diễn như nổ tung, trong lòng anh đau đớn đến độ như bị ai đó xé toạt ra.

Cho đến lúc anh mất đi trí nhớ người mà anh duy nhất chọn tin tưởng cũng là Tống Nhược An. Trong giây phút nguy hiểm nhìn thấy cô cận kề cái chết anh cũng không chút lưỡng lự mà đem thân mình ra làm lá chắn thay cho cô.



Tất cả nhũng việc này đều nói lên một điều rằng anh đã yêu cô, Đàm Tôn Diễn anh đã thật sự yêu Tống Nhược An rất nhiều, yêu hơn những gì bản thân anh có thể.

Chính lúc này trái tim Đàm Tôn Diễn rõ ràng hơn bao giờ hết, Tống Nhược An mới là người anh thực sự yêu, không phải Ôn Như Ngọc, cô ta chỉ là bóng ma của quá khứ, của một thời tuổi trẻ.

Anh tự hỏi tại sao anh lại không nhận ra điều này sớm hơn. Tại sao anh lại để quá khứ quấn lấy mình, để sự tự tôn và những lỗi lầm dẫn dắt cuộc đời mình vào ngõ cụt?

Cảm giác về Ôn Như Ngọc không phải là tình yêu, mà là sự trừng phạt mà anh tự tạo ra cho chính mình. Cô chỉ là sự phản chiếu của quá khứ mà anh không thể buông bỏ.

Đàm tôn nhắm mắt lại, lòng anh bỗng trở nên tĩnh lặng. Anh không còn cảm thấy đau đớn nữa, không còn bị xâu xé giữa quá khứ và hiện tại. Anh hiểu rằng, bây giờ là lúc để anh buông bỏ những ám ảnh đó.

Ôn Như Ngọc không còn là người quan trọng trong đời anh nữa. Cô chỉ là một người đã từng là phần của một câu chuyện cũ, một câu chuyện mà anh cần phải khép lại.

Anh nghĩ về Tống Nhược An người đã làm sáng lên cuộc đời anh hiện tại, giúp anh bước ra khỏi quá khứ. Anh không còn có thể phủ nhận tình cảm này nữa. Tống Nhược An mới là người anh cần, là người sẽ luôn đứng bên anh, là người anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ lần nữa.

Tâm trí Đàm Tôn Diễn dần trở lại với thực tại. Anh không còn nhìn thấy bóng dáng của Ôn Như Ngọc. Tất cả những gì còn lại trong lòng anh là sự thấu hiểu, sự nhận thức về những sai lầm mà mình đã phạm phải.

Đàm Tôn Diễn nhẹ nhàng mở mắt, ánh sáng trong căn phòng giờ đây không còn chói chang, mà dịu dàng hơn bao giờ hết. Anh biết, từ giờ phút này, anh sẽ không còn bị ràng buộc bởi quá khứ nữa.

Anh sẽ sống cho hiện tại, cho những người thực sự yêu anh và những người anh yêu thương. Tống Nhược An mới chính là người anh cần bảo vệ, cần yêu thương, và anh sẽ không để điều gì cản trở tình yêu ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.