Chương trước
Chương sau
Sau khi bị đuổi khỏi Đàm gia, Ôn Như Ngọc không những không bỏ cuộc, mà trái lại, sự thất bại chỉ làm cô thêm kiên quyết, đứng bên ngoài Đàm gia, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào cánh cửa lớn của biệt thự, tay nắm chặt chiếc túi xách như thể trong đó chứa đựng cả thế giới của cô. Ôn Như Ngọc cô nhất định sẽ khiến Đàm gia phải hối hận vì hôm nay đối xử với cô như vậy.

Tối hôm đó, không khí thật yên bình và nhẹ nhàng. Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An cùng nhau dạo bộ quanh khu phố, tận hưởng những khoảnh khắc hiếm hoi bên nhau. Dù không nhớ rõ quá khứ, Đàm Tôn Diễn vẫn cảm thấy một sự gần gũi đặc biệt khi ở bên Tống Nhược An. Cô là người duy nhất mang lại cho anh cảm giác bình yên, như thể mọi thứ trong cuộc sống này đều trở nên hoàn hảo khi có cô ở bên cạnh.

Khi đi bộ một đoạn, Tống Nhược An cảm thấy hơi mệt, liền bảo Đàm Tôn Diễn đứng chờ, rồi đi vào một cửa hàng tiện lợi gần đó để mua nước giải khát.

Anh mỉm cười nhìn cô rời đi, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy sự quan tâm. Khi cô khuất khỏi tầm nhìn, anh vẫn đứng đó, một mình trên vỉa hè, đắm chìm trong suy nghĩ về những gì đang diễn ra trong cuộc sống của mình.

Nhưng trên một con phố gần đó, có một người đang theo dõi họ từ xa, không ai khác chính là Ôn Như Ngọc.

Cô ta chính là không bao giờ cam tâm nhìn thấy Đàm Tôn Diễn bên cạnh một người khác còn giống y hệt mình.

Cảm giác tức giận dâng lên trong lòng cô ta. Ôn Như Ngọc biết rằng chỉ có một cách để phá vỡ mọi thứ giữa Tống Nhược An và Đàm Tôn Diễn, và cô ta sẽ không để cơ hội này tuột khỏi tay. Cô ta quyết định thực hiện một kế hoạch táo bạo, mà không hề đoán trước được hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Ôn Như Ngọc bước vào chiếc xe của mình, nắm chặt vô lăng, đôi mắt cô ta ánh lên một sự quyết tâm. Chiếc xe bắt đầu di chuyền, không phải để đi đâu khác, mà là để thực hiện mục đích duy nhất là hại Tổng Nhược An.

Khi nhìn thấy Tống Nhược An đang bước vào cửa hàng tiện lợi, Ôn Như Ngọc không kìm được cơn giận. Cô đạp mạnh chân ga, lao xe thẳng về phía Tống Nhược An, người vẫn chưa hề hay biết về sự nguy hiểm đang đến gần.

Nhưng định mệnh đã không ủng hộ Ôn Như Ngọc. Khi chiếc xe của cô ta lao về phía Tống Nhược An, thì Đàm Tôn Diễn đứng không xa nhận ra ngay mối nguy hiểm đang đến gần Tống Nhược An. Một phản xạ nhanh chóng, không chút do dự, anh lao về phía Tống Nhược An, đẩy cô ra ngoài tầm va chạm của chiếc xe.



Nhưng không may, cú đẩy mạnh khiến anh trở thành mục tiêu thay cho cô. Chiếc xe tông mạnh vào người Đàm Tôn Diễn, làm anh ngã văng xuống đường trong đau đớn. Trước khi bóng tối dần xâm chiếm lấy lý trí, Đàm Tôn Diễn đã kịp thời ghi nhớ bảng số xe vừa cố ý đâm vào Tống Nhược An.

Tiếng động ẩm ĩ của vụ va chạm khiến những người xung quanh vội vã chạy đến. Tống Nhược An, vẫn còn choáng váng, lập tức nhận ra điều gì đã xảy ra. Cô hét lên trong hoảng loạn: "Đàm Tôn Diễn! Anh không sao chứ?"

Tống Nhược An loạng choạng chạy đến chỗ của Đàm Tôn Diễn, đôi chân như không còn sức lực, từng bước nặng nề như mỗi giây trôi qua đều là một thử thách lớn.

Khi đến gần, cô thấy Đàm Tôn Diễn nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt anh vẫn mở, nhưng ánh sáng trong đó đã mờ đi. Máu rỉ ra từ vết thương, làm lòng cô quặn thắt. Mọi thứ xung quanh như quay cuồng, những âm thanh rối loạn không rõ ràng, chỉ có một điều duy nhất trong đầu cô lúc này không thể để anh lại đây, không thể để anh chịu đựng nỗi đau này một lần nữa.

Tống Nhược An vội vàng quỳ xuống bên anh, đôi tay run rẩy chạm vào vết thương của anh, nhưng cô không biết phải làm gì. Cảm giác bất lực và sợ hãi vây lấy cô.

Trong lòng cô, một cơn sóng dữ dội đang nổi lên, cuốn trôi tất cả. Làm sao có thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy

Đàm Tôn Diễn vì cứu mình mà bị xe tông, lại một lần nữa phải đối diện với nguy hiểm ngay trước mắt cô?

"Đàm Tôn Diễn..." Tống Nhược An thốt lên, giọng nghẹn ngào, như muốn gọi anh tỉnh dậy, nhưng âm thanh của cô chẳng thể phá vỡ được sự im lặng đáng sợ này: "Anh không thể... anh không thể lại bị như thế này nữa"

Tống Nhược An cảm thấy một cái gì đó đè nặng lên lồng ngực mình, nỗi sợ hãi, sự đau đớn và cả sự tức giận.

Tại sao lại là anh nữa vậy?

"Đàm Tôn Diễn, anh không được như vậy, anh phải cố gắng lên"



Tống Nhược An nức nở, đôi tay cô bấu chặt vào người anh, không thể buông ra: "Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện, anh sẽ không sao mà"

Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má củ Tống Nhược An, hòa vào với bụi bặm và máu của Đàm Tôn Diễn.

Tống Nhược An quơ vội chiếc điện thoại trên đường mà bấm gọi xe cứu thương trong nổi tuyệt vọng.

"Cố lên, Đàm Tôn Diễn.. Xe cứu thương sẽ đến nhanh thôi" Cô thì thầm, đôi tay cô không rời khỏi Đàm Tôn Diễn, ôm chặt lấy anh như thể muốn truyền hết sức sống của mình vào cơ thể anh. Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ dài đằng đẳng, từng nhịp thở của anh như gợi lên cho cô một hy vọng mong manh.

Ôn Như Ngọc lúc này đã dừng xe lại gần đó, bước xuống với vẻ mặt lo lắng. Rõ ràng người cô ta định tông vào là

Tống Nhược An, tại sao Đàm Tôn Diễn lại có thể nhanh như vậy mà nhảy ra chắn cho Tống Nhược An cơ chứ.

Kế hoạch không thành lại còn đâm trúng Đàm Tôn Diễn liền khiến cho Ôn Như Ngọc hoảng loạn mà rời đi khỏi hiện trường.

Sau đó xe cứu thương đến rất nhanh. Đàm Tôn Diễn được đưa đi cấp cứu.

Khi đến bệnh viện, Tống Nhược An không thể ngừng lo lắng cho Đàm Tôn Diễn khi mà ánh đè nơi phòng cấp cứu vẫn sáng vằng vặt không có dấu hiệu sẽ tắt. Cái khoảnh khắc này Tống Nhược An thật sự rất sợ, nơi này đã từng một lần chứng kiến Đàm Tôn Diễn vì đi tìm mình mà xe tông, lần kế tiếp nữa là vì đỡ cho mình nằm ở đây.

Tống Nhược An cứ như thế ôm nổi lo lắng trong lòng đi đi lại lại, lòng vấn luôn thầm cầu nguyện Đàm Tôn Diễn sẽ lại may mắn như lần trước, có thể tai qua nạn khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.