Sau khi Ôn Như Ngọc rời khỏi phòng, không khí trong căn phòng bệnh trở nên im ắng một cách kỳ lạ. Tống Nhược An nhìn Đàm Tôn Diễn.
Đàm Tôn Diễn ngồi yên trên giường, ánh mắt mơ hồ vẫn nhìn về phía cửa, nơi Ôn Như Ngọc vừa bước ra. Dù cho ký ức của anh còn chưa rõ ràng, nhưng sự xao động trong ánh mắt, sự bối rối trong những câu hỏi của anh, tất cả đều phản ánh một sự xung đột trong tâm trí anh.
"Anh không sao chứ?" Tống Nhược An đứng bên cạnh nhẹ giọng lên tiếng.
Đàm Tôn Diễn nhìn cô, đôi mắt của anh lướt qua gương mặt Tống Nhược An, rồi khẽ lắc đầu, như thể muốn xua đi những ý nghĩ đang làm anh bối rối. "Tôi... tôi chỉ cảm thấy có gì đó mơ hồ. Cảm giác như đã quên mất một điều gì đó mà thôi"
Tổng Nhược An đứng đó, không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy lòng mình thắt lại. Cô hiếu rằng trong thể giới của anh lúc này, những mảnh ghép về quá khứ vẫn còn mơ hồ, chưa hoàn chỉnh. Cô không thể thay thế quá khứ đó, cũng không thể xóa đi những ký ức mà anh đã có với Ồn Như Ngọc: "Thật ra cô ấy nói đúng!"
"Cô ấy chính là người anh yêu, còn tôi chỉ là..."
"... chỉ là giống cô ấy mà thôi!" Tống Nhược An cười nhạt, dù gì sự thật vẫn là sự thật, rồi sẽ có một ngày Đàm Tôn Diễn sẽ nh lại tất c mà thôi.
"An An..." Đàm Tôn Diễn khi nghe những lời vừa thốt ra từ miệng Tống Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3718645/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.